Xa Huế để lại tìm về với Huế...

10:15 01/08/2013

Khi chưa đặt chân đến Huế, tôi không sao tưởng tượng được một cố đô sẽ như thế nào giữa thời hiện đại. Nhìn cuộc sống sôi động không ngừng nghỉ ở thủ đô, tôi chợt đem lòng lo lắng cho thành phố nhỏ dường như chỉ xuất hiện trong thơ trong nhạc.

Thế rồi tôi cũng đến Huế. Huế đón tôi có phần nào đó giống như khi tôi nhìn thấy Huế qua những tấm bưu ảnh: bình yên đến lạ. Huế bình lặng từ con người đến cảnh vật. Nụ cười nền nã kín đáo sau vành nón trắng của cô gái Huế đạp xe trên phố, giọng nói nhỏ nhẹ điềm đạm của người bán hàng xén trong chợ Đông Ba, nét hồn hậu vô tư của bà chủ quán ăn tay thoăn thoắt xếp bánh bèo, câu chuyện cà kê dễ chịu của chú đạp xích lô hay gương mặt ấm áp của sư thầy tôi thoáng thấy khi tai đang mải nghe tiếng chuông trầm ngâm ở chùa Thiên Mụ…

Huế dường như là nơi hoàn hảo cho những ai muốn để lại sau lưng mọi bon chen xô bồ đời thường để chỉ đơn giản là dạo bước chậm rãi trên những con phố thênh thang vắng vẻ, ngồi yên hàng giờ trong ánh chiều hoàng hôn hay khe khẽ hát khi gió mát từ đâu bỗng vuốt nhẹ lên mặt:

Để lại dòng Hương u buồn

Để thông Ngự Bình rũ bóng

Để Huế tím chiều hoàng hôn

Sông Hương hiền lành êm ả thế, cứ như một tiểu thư đài các không vướng bụi trần. Dưới ánh nắng rạng rỡ của buổi ban ngày khi tôi ngắm dòng sông từ những bậc đá của chùa Thiên Mụ, sông Hương đẹp mê hoặc bởi màu xanh trong như ngọc bích, dịu dàng ôm bóng của hết thảy sự sống hai bên bờ.

Đứng trên cầu Trường Tiền nhìn xuống dòng chảy lặng lẽ của con sông trong ánh hoàng hôn, tôi bỗng mỉm cười khi bắt quả tang mình đang thả hồn theo một tà áo dài tưởng tượng đang khẽ rung trong từng bước chân người thiếu nữ Huế.

Đến khi nắng tắt, khi thả đèn hoa đăng trong một đêm lặng gió, tôi mới hiểu tại sao sông Hương lại u buồn. Những đốm lửa nhỏ cứ dập dềnh mãi không trôi xa, không tỏa đi. Phải chăng dòng sông có điều tâm sự gì chôn sâu giấu kín mà nếu chỉ chạm tay khỏa nước thì không thể hiểu được?

Nghe câu nam ai da diết

Dùng dằng chân không muốn bước

Tóc em bay rối trời chiều

Khó mà không thấy lòng bâng khuâng xao xuyến khi nghe ca Huế trên sông Hương. Những lời ca tao nhã vang vọng, nửa như muốn kéo hồn ta băng qua không gian để ôm trọn cố đô mộng mơ trong tầm nhìn, nửa như níu hồn ta lại, tha thiết bảo ta đừng nhé, đừng xa Huế.

Sao nỡ xa Huế được... Tôi còn chưa đi hết được mọi ngóc ngách trong di tích Tử cấm thành, còn chưa chạm tay vào hết những lầu son gác tía trong đại nội, còn chưa nghe hết những câu chuyện lịch sử huyền hoặc, còn chưa ngắm hết những lăng tẩm đến đài vốn có thời xa hoa lộng lẫy, còn chưa hiểu hết những tài hoa khéo léo của người Huế…

Nặng lòng với Huế rồi, nhưng…

Thôi đành xa Huế thương yêu

Thiên An chiều nay ai đợi

Mặt hồ bóng ai vời vợi

Phương đỏ cháy trời, cháy trời nhớ thương

Tôi đã có dịp từ Huế dừng chân ở Quảng Bình, Quảng Trị nắng gió, khắc nghiệt, kiên cường; lại đã thấy một Sài Gòn phồn hoa, vội vã, phóng khoáng so với một Hà Nội chật chội, ồn ào, hối hả, mới thấy thật không nơi nào như Huế.

Huế khiến ai đặt chân đến cũng tự nhiên bước chậm lại, nói nhỏ đi, nhìn ngắm nhiều hơn và suy nghĩ nhiều hơn. Dòng chảy cuộc sống của Huế không cuồn cuộn ào ạt, đâu có nghĩa là người dân Huế không vất vả lắng lo, không lam lũ ngược xuôi như người dân trên khắp dải đất hình chữ S. Nhưng như dòng sông Hương, lặng lẽ và bao dung, người Huế cũng hiền hòa mở lòng cho tất cả.

Chia xa nhưng lòng tôi luôn tự nhủ, rằng khi ao ước một nơi bình yên thư thái, nhất định tôi sẽ lại tìm về với Huế:

Dẫu khi cuộc đời dâu bể

Có Huế thanh bình, có Huế tình yêu

Đại An

 

 

 

 

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • ĐINH PHONG

    Thư từ thành phố Hồ Chí Minh

  • TRẦN KIÊM ĐOÀN  

    Có hai dòng sông chia hai nửa cuộc đời của một người con xứ Huế là dòng sông Hương và American River.

  • TRẦN KIÊM ĐOÀN

    Bách niên hư huyễn giai do vọng,
    Hoàn mộng kim triêu kiến mộng hoàn.
    (Trăm năm lãng đãng do hư vọng,
    Tỉnh giấc mơ nay thấy mộng thành.)
                                        Trình Hạo

  • CAO HUY THUẦN

    Tôi biết Hoàng Đăng Nhuận hồi 1987- 1988, khi mới bắt đầu nảy ra ý định triển lãm tranh của họa sĩ ở Huế tại Paris.

  • ĐẶNG TIẾN

    Từ ngoài nước nói về văn chương Huế mà không nhắc đến những tấm lòng hải ngoại còn hướng về Cố đô, là vô tình và bạc bẽo. Ở hải ngoại có nhiều hội thân hữu, ái hữu, đồng hương Huế, nhiều hoạt động văn hóa tích cực, như tổ chức Ngày Nhớ Huế… 

  • NHƯ QUỲNH DE PRELLE

    Chúng tôi xuyên Việt lần cuối cùng trước khi rời Việt Nam, từ Sài Gòn qua Hội An, Đà Nẵng, Huế, Hà Nội, Ninh Bình và Sapa.

  • TRẦN KIÊM ĐOÀN

    Chiều nay, chúng tôi được mời tham dự Sinh nhật 80 và 85 của một đôi vợ chồng thuộc thế hệ huynh trưởng được tổ chức tại một biệt thự ở Granite Bay, gần thành phố Sacramento, thủ phủ tiểu bang California.

  • THÁI KIM LAN  

    Từ trước đến nay, tôi đã viết nhiều về các công trình nghiên cứu văn hóa Đông Tây trên các lãnh vực khác nhau, duy có một đề tài mà tôi ít đả động đến - xem như là cất riêng - đó là chuyện về nhà hàng Cố Đô tại thành phố München do tôi thành lập năm 1984 và hoạt động của tôi trên lãnh vực ẩm thực tại một nước Âu châu, nước Đức.

  • VÕ QUANG YẾN

    Hơn 30 năm chung sống, nhà tôi đã được tôi kể cho nghe nhiều về cảnh đẹp, người hiền của nước Việt Nam ta, về những buổi đi nghe hát trên sông Hương một đêm trăng sáng, những buổi tắm đêm giữa sông Ô Lâu ngoài thôn Mỹ Cang, những mùa thi cử phượng đỏ rực trời, ve kêu rầu rĩ...

  • Giáo sư, Tiến sĩ CAO HUY THUẦN:
    Ở Pháp, tôi có gặp và trao đổi ý kiến với những người quan tâm đến vấn đề du lịch. Anh Nghĩa (bây giờ quản lý một hãng du lịch ở đây) có gởi một tấm hình quảng cáo lớn về Huế, tôi sẽ nhờ anh Cận mang về.

  • "Cho đến khi tôi bị ngất xỉu, tôi mới biết mình đã làm việc quá nhiều. Nhà tôi đã đóng cửa phòng mạch hai tuần sau đó, không cho tôi làm nữa vì sợ tôi kiệt sức", giáo sư Bùi Minh Đức chia sẻ.

  • Lần đầu tiên một người Việt Nam nằm trong danh sách 35 nhà phát minh dưới 35 tuổi xuất sắc nhất năm 2014 do tạp chí MIT Technology Review bình chọn. Tạp chí này đã có một bài viết ngắn mô tả về quá trình nghiên cứu của chàng trai 32 tuổi.

  • THANH TOÀN

    Trưa chủ nhật 23-10-83 Phòng khách cư xá sinh viên Đông Nam Á ở Paris được trang hoàng trang nhã. Có tấm bản đồ màu Thành phố Huế, tranh ảnh di tích thắng cảnh Huế, quày trưng bày sách báo, băng nhạc Huế. Người đến dự đông ngoài dự kiến, có cả các cô dâu, chú rể Huế người Pháp, có những bạn Pháp...

  • VÕ QUANG YẾN
    (Nhân xem một cuốn phim về Tết Mậu Thân)

    Tết Mậu Thân. Một nhà báo và một nhà nhiếp ảnh quân đội Mỹ đáp trực thăng từ Đà Nẵng ra Huế, tìm theo một toán quân Marines.

  • Khi cuộc sống xô bồ đang cuốn chúng ta về phía trước, thần tượng hoá một phương Tây duy lý và thực dụng, thì chị, bằng tất cả nỗ lực của mình trong nghiên cứu, dịch thuật, hoạt động xã hội… lại đưa ta trở về với những giá trị nguồn cội đậm chất phương Đông thấm nhuần tư tưởng Phật giáo trong cách ăn, cách mặc, cách sống, cách thưởng ngoạn, và cách tư duy…

  • Trần Anh Thơ, nữ sinh xứ Huế, đã được cả 2 tổng thống George W. Bush và Barack Obama ký tặng bằng khen dành cho các học sinh xuất sắc.

  • Nhà thơ Hồ Đắc Thiếu Anh đã nhớ Huế như thế. Chị là một trong số thành viên đầu tiên của Nhớ Huế và là Hội viên Hội Nhà văn TP. HCM, cùng hành trình với thơ và các tổ chức từ thiện “ từ ấy” cho đến bây giờ.

  • DƯƠNG ĐÌNH CHÂU
        Gửi người em gái Văn khoa

    Bồ liễu cô thân, nàng công chúa Huyền Trân vì cơ đồ vạn cổ đã nam hướng Xà thành tạo thế ngàn năm vững bền ở phương Nam (theo Lê Mạnh Thát).

  • Ấn tượng của tôi về chuyến thăm ngắn ngày tại trường đại học Stanford, Mỹ là… giọng Huế! Stanford là trường đại học danh tiếng ở Mỹ, nằm cạnh thung lũng Silicon nổi tiếng và trường hợp này thường được dùng để minh chứng cho nhận định “các cụm công nghệ cao hiện đại thường quây tụ quanh các trường đại học nổi tiếng có các công trình nghiên cứu liên quan”. Còn giọng Huế ở Stanford thuộc về một người mới quen, một tiến sĩ thế hệ 8X: TS Lê Viết Quốc.

  • THÁI KIM LAN

    (SH) - Ở đây mỗi ngày tôi đi dạo khoảng 45 phút đến 1 tiếng đồng hồ, mỗi lần tôi đếm được 4500 bước, có ai như tôi, là đi vòng được 2/3 công viên, đi hết 6500 bước là đến tòa lâu đài nhỏ Blutenburg, tính ra mỗi ngày tôi đi khoảng hơn 2 đến 3 cây số, nơi tôi ở gọi là Nymphenbad, nơi tắm của các nàng tiên, khoái chưa?