TRẦN NHUẬN MINH
Ảnh: internet
Đêm chờ nghe
tiếng chuông chùa Hàn San
Vẫn biết chẳng có chùa nào thỉnh chuông lúc nửa đêm
Thành Tô Châu, sương ngang trời, quạnh quẽ
Sông ở ngoài kia, ánh trăng trôi lặng lẽ
Tôi vẫn ngồi chờ nghe một tiếng chuông ngân…
Tiếng chuông vang trong Phong Kiều dạ bạc(*)
Hơn ngàn năm vẫn vọng giữa lòng người
Nửa đêm rồi… tiếng chuông…
tiếng chuông… tiếng chuông …
tiếng chuông xa văng vẳng
Có ai nghe thấy không, hay chỉ một mình tôi?...
Trăng xế ngang đầu, lửa chài đã tắt…
Chao ôi tiếng chuông… tiếng chuông… diệu kỳ sao
Tôi thành người của một ngàn năm trước
Bàng hoàng như sống giữa chiêm bao…
Sông nước có linh hồn, cỏ cây xanh sắc lá
Thành Tô Châu bay bảng lảng sắc trời
Vẫn nghe thấy tiếng chuông… Ánh trăng như sẫm lại
Có ai nghe thấy không?
Có ai nghe thấy không?...
Hay chỉ một mình tôi!...
-------------------------------------
(*) Bài thơ nổi tiếng của Trương Kế, đời Đường, Trung Hoa.
Ngồi chơi giữa sông Tương
Sông Tương một dải nông sờ
Bên trông đầu nọ, bên chờ cuối kia…
(Truyện Kiều)
Tự ngàn xưa, sông Tương đã nông rồi
Nhưng cạn đến mức này, thì ta không hiểu được
Đi ngang đáy sông mà chân không ướt
Ta ngồi chơi trên tảng đá giữa dòng…
Chàng ở đầu sông, thiếp cuối sông
Cùng uống nước sông… cho nguôi nỗi nhớ…1
Nước sông cạn
Nhưng mối tình vạn thuở
Vẫn thẳm sâu trong mọi cõi lòng người…
Ta ngồi trên tảng đá giữa sông chơi
Tự nhiên hát nghêu ngao…
Tự nhiên rơi nước mắt…
Không lấy được nhau, khổ đau là có thật
Và dòng sông làm chứng đến muôn sau…
Nước mắt khô trong mỗi lòng nhau
Sông đã cạn mọi nỗi đời cay đắng
Ngã tại Tương giang hề…2
Ta ngửa mặt hỏi làn mây trắng:
Dòng sông - nước mắt này…3
Ai đã sinh ra?...
------------------------------
1. Lấy ý từ thơ cổ Trung Hoa.
2. Ta ở sông Tương… phỏng theo thơ cổ Trung Hoa, “ hề” là tiếng đệm.
3. Theo truyền thuyết Trung Hoa, Nga Hoàng và Nữ Anh, hai người vợ yêu của vua Thuấn, nghe tin chồng chết ở đây, đã đến khóc rồi trẫm mình trong nước sông này. Từ đó, nước sông Tương được coi là nước mắt. Truyện Kiều có câu: “Cúi đầu chàng những gạt thầm giọt Tương” (Nguyễn Du). Cũng từ đó, sông Tương trở thành hình ảnh tượng trưng cho những mối tình dang dở và đau khổ.
(TCSH401/07-2022)
Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nguyễn Đăng Việt - Đỗ Hoàng - Nguyễn Vĩnh Nguyên
Hoàng Ngọc Châu - Võ Văn Luyến - Võ Văn Hoa
VŨ THỊ KHƯƠNG sinh năm 1953Quê quán: Hà Dương - Hà Trung - Thanh HoáHiện công tác tại: Uỷ ban nhân dân thị xã Bỉm Sơn Thanh Hoá.Cử nhân báo chí.Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Thanh HoáĐã có các tập thơ in riêng, in chung và in trong nhiều tuyển tập.
Từ Hoài Tấn - Đoàn Quỳnh Như - Thúy Liên - Lê Tất Sĩ - Trần Vạn Giã - Từ Nguyễn - Trần Hữu Dũng - Thái Hải - Nguyễn Man Kim - Thanh Tuyền - Hồng Vinh - Đào Duy Anh
Thúy Nga, Trần Tịnh Yên, Nguyễn Thị Thái, Văn Công Hùng, Lê Quốc Hán, Nhất Lâm, Nguyễn Trung Bình
Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh
THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...
NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .
MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .
MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.