PHAN THỊ THANH NHÀN
Ảnh: tư liệu SH
Huế yêu
Lâu lắm mới về thăm lại Huế
Gặp dòng sông cũ nước còn trong
Lũ lụt tràn qua, cây lại biếc
Miếu đền thành quách hết long đong.
Bạch Mã như nàng công chúa ngủ
Lâu đài thấp thoáng tựa chiêm bao
Kìa vầng ô đỏ tròn như lửa
Ôm đám mây trôi tự thuở nào.
Ôi Huế không là Huế của tôi
Mà sao day dứt nhớ khôn nguôi
Vị cay xé lưỡi - tôm chua đỏ
Lại ngọt như là mật chạm môi.
Chào Huế, lòng sao bỗng ngẩn ngơ
Trở về Hà Nội có bơ vơ?
Sông Hương núi Ngự đôi bờ mộng
Ngày thường che khuất một miền mơ...
Học cày
Người đi xa để lại một mùa vàng
Lúa gặt rồi, đồng phơi gốc rạ
Cánh cò trắng về đâu hối hả
Mặt trời chìm sau lũy tre xa...
Gửi lại nắng trong màu vàng kho thóc
Gió heo may giục giã mùa chiêm
Không để cánh đồng ta kịp nghỉ
Các chị học cày trong trăng đêm.
Trâu ơi chớ ngỡ ngàng bước mới
Buổi tập đầu đường cày còn lỏi
Mà sá cày vẫn lật những đường vui
Đất trở mình hứa hẹn sinh sôi.
Ơi mộc mạc là cái màu của đất
Xa bao nhiêu hẳn nhớ bao nhiêu
Đồng cày vỡ bay mùi rạ ẩm
Gió về anh, xin nhớ mang theo.
Tháng giêng hai
Tháng ngày qua lại đã quen
Bỗng nhiên xanh cả mắt nhìn - giêng hai
Tán bàng búp mới tinh khôi
Bụi mưa chao động đất trời chung chiêng
Cỏ non như những mũi tên
Nối thân đê với mênh mông chân trời
Đã qua bao tháng năm dài
Đạn bom dội tháng giêng hai tím bầm
Vẫn nguyên dải đất ngàn năm
Trong lửa đạn hạt mưa xuân cứ tròn
Đã qua ngày tháng gian nan
Mùa đông dài những khó khăn chất chồng
Vẫn mùa xuân của triệu lòng
Mạ lên xanh dọc triền sông trăm miền
Dẫu xa khuất cả tầm nhìn
Giêng hai chung cả niềm riêng mỗi người.
Lòng tôi cũng mới tinh khôi
Cầm tay đất nước ngày vui vào mùa
Tháng giêng hai tự ngàn xưa
Cho hôm nay bỗng ngẩn ngơ mắt nhìn.
(TCSH52SDB/03-2024)
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH