Con sông bên lở bên bồi Bến đò thuở ấy chị ngồi đợi em, Trống trường tan học, vào đêm Em mong gặp chị đưa thuyền sang sông. Nhớ khi con nghé lạc đồng Khóc sưng mí mắt, em không dám về, Sợ đòn, ngủ lại ven đê Tìm em, áo chị sương khuya ướt đầm... Vẫn con đường ấy quen thân Chị em mình đã bao lần đi qua, Tuổi thơ nay đã về già Tóc em đã bạc nước da chị mồi. Chị đi trông cháu xa vời Lắm đêm không ngủ sụt sùi nhớ quê, Em mơ đứng dưới hàng tre Ngóng trông mòn mỏi chị về thổi cơm. Còn đây, nắng xế mảnh vườn Chìm trong ký ức làn hương ngậm ngùi, Cha đâu rồi? Mẹ đâu rồi? Tiếng chim mách bảo rằng người khuất xa. Bảy mươi tuổi chị làm “bà” Em nhìn dáng chị như là mẹ xưa: Lưng còng dưới bóng cây thưa Em dìm chị bước qua bờ dậu xanh... VÕ VĂN TRỰC (nguồn: TCSH số 150 - 08 - 2001) |
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM