Về
những con phù du ngoi lên mặt nước
lao
đi
phía ánh sáng
theo đường bay bình minh
về
theo vệt nắng hoàng hôn
mịt mù đường căng vô định
chìm nghỉm
phù du
thăng hoa cùng trời đất
loài dã thú từ vũng bùn tăm tối hụp lặn trong chiếc lá rữa trôi
ngoi lên chỗ của nhiều loài đã đẫm mồ hôi
lên ánh sáng vàng
ngụm từng giọt nước mắt đầy khổ lụy
mơ giấc mơ bằng nụ cười của bầy thiêu thân
trên chiếc ghế đoạn trường
loài dã thú đoạn trường
những câu nói bóng bẩy cám dụ đầy nhân bản sau nhát cắn đầy tai ương đoản hậu
câu ngụ ngôn vụt chết
bầy thiêu thân vụt chết trong ánh sáng huy hoàng cuối chiều
loài dã thú chưa với tới bầy thiêu thân
và đã chết trong khi đang sống
vòng xoáy
phù du
dã thú
thân
xoay
quay
hướng nào rồi tới
tỉnh thức nào mê
hồi chuông ủ mộng
phù du
đầy
về...
Điệu hát cũ
em đừng xua nhau
đừng đẩy nhau về cũ
hai lần đò còn nhìn trộm mỗi lần anh ngang nhà
em đừng nguyền cái ngày xưa
tại mưa
lại tan tầm ra đứng trước ngõ
tướng huênh hoang rồi cúi mặt sau ngày
như cây muồng truổng vươn cành thân đọt đỏ lá bầm như mắt
còn nhìn nhau trong nỗi muộn màng
em đừng kể, dù tờ hôn thú dù xé ngang một bận
và có thêm tờ nữa cũng chưa chắc đã có tên mình
chúng ta đã cùng nhau đi qua tháng ngày nông nổi
khi bắt đầu lớn chúng ta thèm trở về
đốt cháy khoảng không
dù trời có sập vẫn cuồng như điên như dại
chúng ta đã ở lại trong xó xỉnh rách nát
những khuôn mặt rách nát
vá vào nhau
chúng ta đã bỏ nhau trong nhiều ngày
chúng ta thiếu vắng
cha mẹ bỏ chúng ta mà đi như ông bà rời xa cha mẹ
thời gian như chiến tranh xâm lăng tuổi trẻ chúng mình
vun cây gia phả cao xanh
trong trí nhớ của anh
nhòa như chiếc máy
những ảnh tượng giết chóc
thảm cảnh bại hoại tàn nhẫn của niềm tin rối bời
những con rối vong thân tuốt kiếm chĩa về bầu trời hoàng hôn
người dí tay vào bóng tối
vào sự khước từ của buổi chiều nô lệ cơn mưa rát mặt trên
dòng sông hoang
ai còn
ai
điệu hát mang mang phả vào đêm mấy mươi năm về giữa
khuya bất chợt xao xác chiếc lá rời cành thời gian đi - đi - trôi
- trôi câu hát run môi ký ức từng mảng rời làm sao về lại hỡi
gã trai trẻ ơ hờ hát bên kia sông đưa ta đi thêm đoạn dài khi
người đã rời xa đêm đặc quánh những câu chuyện...
(TCSH435/05-2025)
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI