Cuộc sống đủ muôn màu Như mắt, miệng, mũi...con đang hình thành Trên màn hình siêu âm Người bác sĩ cho ba thấy con, chàng trai mạnh mẽ Miệng con đã bắt đầu những thao tác Trái tim đủ bốn ngăn co bóp nhịp nhàng Nghĩa là trong con, nhịp đập một tình yêu cũng đang dần thai nghén Niềm vui của ba như dòng sông đã nhìn thấy biển Sự bất tử của hạt giống di truyền. Ngày mẹ lên bàn mổ Ba thấp thỏm chờ trước phòng sinh Tiếng khóc chào đời của con làm tim ba thóp lại Cánh cửa hẹp mở toang Người hộ lý ẳm con trong chiếc khăn lông trắng tinh màu vải mới Mắt tròn xoe lạ lẫm với đời Ngày đầu tiên khi chuyển con về hậu sản Ba đã phải băn khoăn trăn trở giữa đôi đường Và đã quyết không cho con nằm dịch vụ Bởi con mình không có quyền khác biệt với nhân dân Ngày con sinh là mười bảy tháng mười hai năm hai ngàn lẻ sáu Nghĩa là chỉ mười hai ngày con phải chịu một tuổi ở đời Thiên hạ bảo ba nên xin cho con được khai sinh đầu năm mới Ba lại phải thêm một lần tư lự Số phận của con ba không dám sửa theo mình Và con đã có một ngày sinh chân thật... Những ngày con nằm trong khoa sản Ba mới biết mình không còn trẻ nữa Giống như con mắt- môi- mũi- miệng... thay đổi từng giờ Mới ậm ẹ từng đêm như mèo con khát sữa Bỗng sằng sặc cút hùm sau vú mẹ cười vui Thế giới với con là một trời háo hức Chú chó vàng vểnh đuôi đầu cửa ngõ Con mèo tam thể rục rịch dưới gậm bàn Chú thằn lằn núp sau bóng đèn bắt muỗi Bức rèm mưa buông trước thềm nhà Và cả bức tranh ảnh ảo trên tường... Tất cả đều là những phát hiện lạ lùng .... (Trích Bài thơ vô tận viết cho con) BÙI NGỌC LONG (nguồn: TCSH số 232 - 06 - 2008) |
ĐẶNG NHƯ PHỒNTôi đánh rơi khuôn mặt mìnhtrong chén rượuĐể khi mình tỉnhnhớ mình say
NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...
TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê
DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên
NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm
TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người
LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...
LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.
một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro
Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ
Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…
Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang
Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!
Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…
Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây
Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…
17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!
Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.
Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ
đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn