Nhờ facebook, tôi mới biết ngày hôm qua là Ngày Hạnh phúc. Chợt bần thần nhớ lại những kỷ niệm về hạnh phúc, vào cái thời ở ta chưa có ngày nào được gọi là Ngày Hạnh phúc...
Ảnh minh họa - Nguồn: ITN
Ấy là thời máy bay gầm rú, bom rơi đạn nổ trên bầu trời Thủ đô. Hà Nội 1967 là thời cao điểm của cuộc chiến tranh đánh phá của không quân Mỹ. Khi ấy, hầu hết dân chúng Thủ đô đã đi sơ tán về các vùng quê, một số do công việc và các nhiệm vụ khác phải ở lại, nhưng trong các khu vực gần điểm nóng cũng phải tạm lánh đến các khu xa “mục tiêu” hơn nhưng vẫn trong lòng Hà Nội. Thế là chẳng những người ở quê đón nhận người Hà Nội về, mà người Hà Nội cũng đón nhận sẻ chia nhau giữa lòng Hà Nội. Nhiều gia đình đã đến ở nhờ nhà người thân, bạn bè, những căn nhà được kê đặt lại dành chỗ cho gia đình người thân, họ hàng, bạn bè đến ở. Một số thành viên trong gia đình đi sơ tán, có thêm người đến ở, căn nhà bớt hoang vu. Căn bếp bớt nguội lạnh, những ngày đầu, những bữa cơm chung không còn khách - chủ, mà như một gia đình. Sau thì tách riêng thành những gia đình nhỏ về sinh hoạt nhưng vẫn như một gia đình lớn về tinh thần và không khí sống.
Năm ấy, nhà tôi dành riêng một buồng trên tầng hai trong ngôi biệt thự cũ cho một đôi vợ chồng trung tuổi. Năm ấy ông bà đã ngoài 50. Nhìn cách ông chăm bà, mỗi buổi sáng dắt cho bà cái xe đạp ra sân, treo cái cặp lồng cơm lên ghi đông xe, chiều về ra đỡ cái xe đạp, lấy cái cạp lồng kia xuống, bà tươi cười trong ánh mắt long lanh, khuôn mặt đẫy đà đã lòa xòa những búi tóc bạc nhưng đầy viên mãn..., giờ nghĩ lại như cổ tích...
Cái phòng tắm thời Tây cũng là bếp cho hai nhà. Những cái bếp dầu để trên kệ gỗ, chai lọ mỡ mắm muối treo trên tường, mỳ, gạo trong cái vại sành bên dưới, không có một trật tự hay “địa danh thực phẩm” nào được quy định của nhà ai, nhà ai. Nấu nướng tiện tay thì với, đúng thì đúng, có “múc nhầm” thìa mỡ, hay rót phải chai nước mắm của “nhà kia” cũng chả sao...
Đấy, sao trong chiến tranh có những thời khắc thanh bình thế! Họ cứ sống với nhau như thế, bình thản đi qua chiến tranh!
* *
*
Năm tháng hòa bình, năm tháng gian nan đói khổ trong hòa bình dường như khổ nhọc hơn cả những năm tháng chiến tranh.
Những cái hố nước mỗi nhà đào riêng cho nước máy chảy vào vì nước yếu.
Những cái hàng rào ngăn sân mọc lên.
Những ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau nghi kỵ.
Một chuyến đi học nước ngoài cũng phải thì thào sợ ông hàng xóm biết.
Nhưng vẫn có nhà có tivi cho trẻ con cả phố vào xem như một buổi phim chiếu ở đình làng.
Về bản chất, người cùng phố vẫn có tính “tình làng nghĩa xóm”, nhưng người “cùng một số nhà” lại phòng thủ nhau.
Cọ sát quyền lợi trong hòa bình nó thiết thực, không như sự thanh thản nhìn lên bầu trời xem máy bay nó quần đảo trong chiến tranh...
* *
*
Năm tháng đi qua, đèn mỗi nhà vẫn sáng, lũ trẻ mỗi nhà ngày một lớn lên, người già dần đi tới chỗ vĩnh hằng, nhưng nhiều dấu vết cũ xưa vẫn nhắc nhớ lại tình người một thuở. Mà tình người thì thời nào cũng cần, dù lịch sử thế nào...
Nguồn: Tạ Mỹ Dương - ĐBND
Một mùa tri ân, tôn vinh nghề dạy học nữa lại về, cả xã hội đang hướng đến những người “chèo đò” trên dòng sông tri thức bằng những suy nghĩ, bằng cả việc làm theo cách nghĩ.
Báo cáo của Văn phòng thường trực phòng chống lụt bão và tìm kiếm cứu nạn gửi Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng cho biết trong đợt lũ vừa qua, không có nhiều thủy điện xả lũ và mức xả không lớn. Thế nhưng phản ánh từ các địa phương cho thấy bản báo cáo này hoàn toàn khác xa với thực tế.
Cách đây vừa tròn 96 năm, dưới sự lãnh đạo đúng đắn, sáng suốt của Đảng Bônsêvích Nga và Lênin, giai cấp công nhân và nhân dân lao động Nga đã làm nên cuộc Cách mạng Tháng Mười vĩ đại.
Câu chuyện "mất bò mới lo làm chuồng" trong quản lý di tích vẫn lặp lại khi thời gian qua, các vụ việc xâm nghiêm trọng di tích liên tục xảy ra (như vụ xâm hại thành cổ Luy Lâu Bắc Ninh), chùa Trăm Gian (Chương Mỹ, Hà Nội), Chùa Một Cột bị xuống cấp nghiêm trọng...). Thế nhưng, đến khi dư luận bức xúc, báo chí lên tiếng thì các cơ quan chức năng mới "biết" để vào cuộc xử lý.
Tại Đà Nẵng, được sự uỷ quyền của Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch, Trung tâm Công nghệ Thông tin vừa tổ chức hội thảo khoa học “Quản lý chất lượng sản phẩm văn hóa qua công tác xây dựng tiêu chuẩn và quy chuẩn kỹ thuật”.
Đón Đại tướng về đất mẹ Quảng Bình, niềm thương đau của người dân hiện diện trên từng gương mặt trong cả biển người đứng bên đường hơn 60km từ sân bay Đồng Hới ra tới vũng Chùa, từ lúc chiếc máy bay chở linh cữu Đại tướng hạ cánh cho đến lúc nắng tắt trên núi Thọ.
Ông Vũ Trọng Kim, Phó Chủ tịch kiêm Tổng Thư ký Ủy ban Trung ương MTTQ Việt Nam cho biết, Ban Thường trực Ủy ban Trung ương MTTQ Việt Nam đề nghị phát động học tập, noi theo tấm gương cao quý và mẫu mực vị Đại tướng anh minh của dân tộc Việt Nam anh hùng. Tất cả những kiến nghị này, theo ông Kim là xuất phát từ tâm nguyện của nhân dân.
Di chuyển chậm rãi giữa biển nguời lưu luyến, sau gần 3 tiếng đồng hồ, đoàn xe tiêu binh chở linh cữu Đại tướng vừa về đến khu vực Vũng Chùa. Nguời đưa tiễn đang đếm những bước chân cuối cùng trên hành trình đưa Đại tướng về nơi an nghỉ...
Người dân Quảng Bình đón linh cữu Đại tướng Võ Nguyên Giáp với một tâm thế vô cùng đặc biệt. Đại tướng là vị tướng của nhân dân, nhưng cũng là một người đồng hương.
Chuyên cơ chở linh cữu linh cữu Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã cất cánh từ Sân bay Nội Bài hướng về đất mẹ Quảng Bình.
ầu Giấy, Xuân Thủy, Phạm Văn Đồng rồi tới cầu Thăng Long... lùi dần sau cỗ linh xa đưa Đại tướng rời Hà Nội. Người dân thủ đô đều bật khóc khi nói lời tiễn biệt... Chuyên cơ chở linh cữu Đại tướng đã cất cánh hướng về Quảng Bình.
Dồn dập các tin báo vỡ đập, xả lũ khẩn cấp khiến phố phường, làng mạc chìm sâu dưới biển nước đục ngầu, dân chúng phải bỏ của chạy lấy người hoặc mất mạng trong dòng xoáy. Công luận đặt câu hỏi: Vì sao hồ đập thủy lợi, thủy điện được xây dựng vì lợi ích cộng đồng, lại trở nên nguy hiểm đến như vậy?
Dù chưa phải là tang lễ chính thức nhưng ngay từ chiều nay (6/10), nhiều người dân đã tập trung tại số 30 phố Hoàng Diệu để vào viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp vừa qua đời tại Bệnh viện Trung Ương Quân Đội 108 vào lúc 18 giờ chiều ngày 4 tháng 10 năm 2013 hưởng thọ 103 tuổi.
Du lịch làng nghề truyền thống ngày càng hấp dẫn du khách và đang là một hướng phát triển du lịch ở nhiều quốc gia trên thế giới. Bên cạnh những lợi ích về kinh tế, xã hội, hình thức du lịch này còn góp phần bảo tồn và phát huy những bản sắc văn hoá độc đáo của từng vùng miền, địa phương.
Vài năm trước đây, Việt Nam hân hoan rùm beng với việc 10 hồ sơ xin UNESCO chứng nhận là di sản thế giới, đã mang lại kết quả mỹ mãn. Nào Hạ Long, nào Huế, Hội An… đến nhã nhạc cung đình, ca trù, quan họ…
Trong những ngày mùa thu lịch sử năm Ất Dậu (tháng 8-1945), dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhân dân ta nhất tề nổi dậy, tiến hành cuộc tổng khởi nghĩa đập tan gông xiềng nô lệ, ách áp bức thực dân hơn 80 năm và chế độ phong kiến đã tồn tại hàng ngàn năm, dựng nên một nhà nước mới - Nhà nước Việt nam Dân chủ Cộng hòa, mở ra kỷ nguyên độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam.
Theo Bộ Công thương, ngoài hàng loạt các dự án mới bị đề nghị loại bỏ, đến nay vẫn có 340 dự án thủy điện vừa và nhỏ đã đi vào vận hành hoặc đang trong quá trình đầu tư xây dựng.
Trên nóc một tòa nhà cao tầng ở thành phố T., người ta gắn lên đấy dòng chữ ngất nghểu, rõ to, gò bằng thép không rỉ, cách mấy cây số cũng nhìn thấy: Phân bón hữu nghị. Từ xưa đến nay chỉ nghe nói phân dùng để bón lúa, phân bón khoai sắn, và phân bón các loài cây khác… chưa nghe nói phân bón hữu nghị bao giờ. Chắc bón loại phân này, tình hữu nghị giữa các dân tộc tăng trưởng nhanh chăng? Loại phân bón hữu nghị có lẽ ngành ngoại giao đặt hàng?!
(SH) - Trong thời đại bùng nổ công nghệ thông tin, nghề làm báo nhiều khi ăn nhau ở ý tưởng. Một sự kiện đã được hàng chục báo đưa đến nhàm, nhưng người viết sau vẫn có chỗ đứng nếu như có ý tưởng mới.