Con hổ

09:55 16/06/2010
LTS. S. Rajaratnam thuộc thế hệ những nhà văn cũ của Singapo. Ông có thời làm Bộ trưởng Ngoại giao của Singapo. Truyện ngắn của ông mang chất thơ và tính nhân bản cao. Sông Hương xin giới thiệu một trong những truyện ngắn hay của Rajaratnam.

Ảnh: iseas.edu.sg

S. RAJARATNAM


Con hổ


Phachima đắm mình vào dòng sông lạnh buốt, đục ngầu. Những dải nước dường như thoáng rực lên dưới ánh mặt trời đang tắt dần, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nàng. Phachima tiến lại gần bờ, nơi nước chỉ ngập đến thắt lưng, Tấm xà rông ẩm ướt dán chặt vào cơ thể nâu bóng đầy đặn làm hẳn rõ bộ ngực và cái bụng căng tròn của người phụ nữ thai nghén. Gương mặt có gò má cao, không vẻ u ám thường thấy ở những phụ nữ Thái Lan, cặp mắt đen tuyền phảng phất nỗi buồn dường như đang nhìn xoáy vào chính bản thân mình, nơi mà một cuộc sống mới đang bắt đầu cựa quậy. 

Phachima lắc nhẹ đầu, xoã mớ tóc đen nhấp nhánh rồi hong nó trước làn gió nhẹ. Chỗ cô đứng là một khoảng đất nhỏ, được che phủ kín bằng những bụi cây và các cây đại thụ. Không một âm thanh nào có thể lọt ra khỏi đây. Trước mặt Phachima trải rộng tấm thảm cỏ xanh mướt, rậm rạp. 

Buổi chiều thật yên tĩnh. Bầu không khí như ngưng lại, không chuyển động. Thỉnh thoảng vẳng lại tiếng kêu khàn khàn của bầy cò cô độc. Tiếng đập cánh hung dữ của lũ cú bị đánh thức. Tiếng sóng vỗ oàm oạp và những con chuột đồng thi nhau ngụp lặn trong nước. Đâu đây xào xạc trong bụi cây, đám cỏ tiếng động của một loài thú nhỏ nào đó. Mùi hoa đồng nội, mùi cỏ và mùi đầm lầy xông lên thơm ngát. Phachima đột ngột có cảm giác cô độc, như bị lãng quên, dường như cô đang sống trong thời kỳ hỗn mang tiền sử, khi mà trái đất còn tràn ngập đầm lầy cùng bầy thú dữ gớm ghiếc.

Vì vậy tiếng gầm gừ nho nhỏ của con hổ mà Phachima bỗng nghe thấy chỉ làm tăng thêm ảo ảnh. Cho đến lúc con thú dữ rống lên, Phachima mới hiểu đó là thực tại. Cái đầu to tướng của nó nhô ra khỏi cỏ, nằm sát đất. U vai của nó cách cô gái khoảng 20 ácdơ. Mặt trời làm rõ ánh hung dữ trong cặp mắt vàng chăm chú. Đôi tai căng ra nghe ngóng. Con hổ quay đầu, khẽ gầm, lộ cái lưỡi đỏ hỏn với những chiếc răng vàng óng. 

Phachima cứng người vì sợ hãi trước cái nhìn sáng loáng của con thú hướng về cô. Sự im lặng bất ngờ trước khả năng hình dung của cô gái. Cô không dám nhúc nhích khỏi chỗ, đôi mắt dán chặt vào con thú. Con hổ, đến lượt mình, cũng lặng yên sửng sốt trước sự xuất hiện của con người. 

Phachima nhìn con hổ với sự khủng khiếp. Con thú ngắm nhìn lại cô với dáng vẻ nghi ngờ. Tiếng gầm gừ nhỏ dần và nó không lộ ý đồ tấn công cô gái. Lát sau, con thú bớt hẳn vẻ để ý đến cô. Những cái móng vuốt to lớn của nó cắm ngập sâu vào cỏ. Hình như không có điều gì làm con thú để ý, chỉ khi Phachima khẽ động đậy, ngay lập tức nó căng thẳng trở lại. Cặp mắt con hổ không sáng lóng lánh lên nữa mà bỗng thoáng buồn bã u uẩn, ngày một rõ hơn. Cô gái nhận ra sự thay đổi cảm xúc của con thú.

Hoàng hôn từ từ xuống. Mọi vật mờ nhạt dần, bao phủ một mầu xám xịt. Trời chuyển một cách rõ nét sang tối thẫm. Từ mặt sông, cất lên một làn sương khói kéo dài lê thê đến sát bờ. Lũ ve sầu kêu đinh tai và vẳng tiếng rít của bầy dơi báo tin màn đêm đang xuống. 

Sau này, Phachima nhớ lại, lúc đó một cảm giác mệt lữ xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Cô run rẩy vì đói và suy sụp tinh thần. Con hổ không hề có ý định bỏ đi. Người thiếu phụ đặt tay lên bụng và cảm giác về một cơ thể sống đang tồn tại giẫy giụa bên trong. Điều đó dẫn cô đến một quyết định không kiềm chế nổi là phải chạy trốn. 

Phachima chăm chú nhìn vào con hổ đang lẫn dần vào bóng đêm và cảm thấy nó đang bắt đầu rời mắt khỏi cô. Cô gái chờ đợi, toàn thân căng ra, tràn ngập một sức lực chưa từng có. Bất ngờ, bằng một chuyển động tuyệt vọng, Phachima ngụp xuống và lặn cho tới sát đáy. Cô gái bơi tới bờ đối diện, nơi có cái làng nhỏ, và chỉ ngoi lên khi cảm thấy phổi sắp nổ tung vì thiếu không khí. Ở khoảng giữa con sông, cô gái đánh mất phương hướng, nhưng khi nghe tiếng gầm gừ, cô cảm thấy sợ hãi hơn khi ở bên con hổ. Cô bơi như điên cuồng bằng cả chân và tay cho đến khi nhìn thấy những ánh đèn dầu nhấp nhánh trong làng. 

Sau đó, bà mẹ Phachima đã tô điểm thêm nhiều chi tiết ly kỳ, rùng rợn vào câu chuyện, sự kinh hoàng bào trùm khắp làng. Những người đàn bà ôm chặt con vào lòng, chốt tất cả các cánh cổng và gào lên ầm ĩ rằng cánh đàn ông cần phải làm điều gì đó với con hổ giết người. Trai tráng trong làng còn mải mê chăn dắt lũ dê, bò, còn những người già ngồi chậm rãi nhai trầu và cố tìm hiểu tầm quan trọng của câu chuyện. 

Phachima mệt lả nằm trên cái chiếu lúc các bô lão trong làng kéo theo đám đông hiếu kỳ đến tìm cô để biết cụ thể địa điểm con hổ xuất hiện.  Bà mẹ cô lại có thêm dịp thêm thắt kể lể về những chi tiết của cuộc gặp gỡ của con gái mình với ông ba mươi.

Một cụ già với vẻ cương quyết của mình đã làm bà ta phải im miệng. Sau đó, ông ta bắt đầu hỏi Phachima. Cô gái trả lời ông một cách không hào hứng. Không hiểu sao, cô không muốn con hổ bị bắt và giết chết. Cụ già cau mày. Thánh Ala ! - Bà già thốt lên để lôi kéo sự chú ý - Chính thánh Ala bằng sự dịu dàng của mình đã cứu con gái tôi ra khỏi móng vuốt "ông ba mươi". Nói rồi bà giơ hai cánh tay nhăn nheo, nâu nhám lên trời. Ông già nhún vai.

- Cứ cho là như vậy đi - Ông ta nói - nhưng lần sau Ala có thể không có sự dịu dàng đó nữa. Không hay ho gì khi có một con hổ thèm thịt người rình rập quanh làng. Để giữ an toàn cho phụ nữ và trẻ nhỏ, chúng ta cần giết chết nó càng nhanh càng tốt. 

Ông già nhìn những người đàn ông đang trầm lặng và căng thẳng. Mỗi người trong họ đều biết rõ nguy hiểm như thế nào khi đi săn con hổ vào ban đêm, đặc biệt là ở bãi cỏ, nơi có ưu thế hơn về tấn công nhanh mà không phát ra tiếng động. 

- Thế nào? Người già hỏi.

Đám đàn ông im lặng dán mắt xuống nền nhà. Mặt cau lại, cụ già chuẩn bị mắng lũ đàn ông vì sự hèn đớn của họ thì Mamút với khẩu súng trên vai bước vào. Gương mặt chàng trai đỏ rực vì bị kích động.

- Cháu nghe tin Phachima suýt bị hổ vồ. Đúng không ạ? Anh ta sốt ruột hỏi. 

Trong khi ông già kể một cách ngắn gọn về câu chuyện, Mamút mân mê khẩu súng hai nòng với sự nôn nóng của khát vọng săn bắn bị đánh thức. 

- Cụ đã kể xong rồi - Mamút nói - Cần phải suy nghĩ về phụ nữ và trẻ em. Họ thật đáng thương và không thể rời nhà nửa bước. Nghĩa vụ của đàn ông chúng ta là phải bảo vệ họ. Ai sẽ đi với tôi? Tôi sẽ không phải là con trai của mẹ tôi nếu không mang xác nó về trước lúc bình minh. Nhưng tôi cần trợ thủ.

Sau phút dao động, chừng một chục đàn ông bị kích thích bởi những lời lẽ của Mamút và vinh quang của người thiện xạ, đã đồng ý ra đi. 

- Tuyệt - Mamút thốt lên - Tôi biết là các anh không phản bội tôi. 

Đám đàn ông ra đi. 

- Hãy nghe này, con gái - Mẹ Phachima nói khi khép cửa lại - Thằng Mamút này cũng dã man không kém con hổ. 

Phachima ngồi trên chiếu và ngắm trăng qua khung cửa sổ hẹp. Mặt trăng bị những chiếc lá cọ rung rinh cắt thành từng thỏi bạc. Xung quanh tràn ngập một thứ ánh sáng dịu dàng huyền diệu. Những người đàn ông gọi nhau bằng tiếng thầm thì lo lắng. Họ đã kết thúc công việc chuẩn bị cho chuyến đi săn. Phachima rầu rĩ nhìn theo họ. Thoáng cái, đám đàn ông mất hút, chỉ còn cây cối xám xịt với tiếng rì rào của đám lá sau từng trận gió. Phải căng tai ra, Phachima mới nghe thấy tiếng sóng vỗ nhè nhẹ xa vời của dòng sông.

Con hổ mà Phachima suy nghĩ về nó suốt chiều giờ đang ở đâu đó. Thật là tốt nếu nó bỏ đi xa và những người đi săn không theo kịp. 

- Ôi Ala - bà mẹ lầm bầm khi bỏ hạnh đào vào cối giã - Đêm nay là đêm của chết chóc. Hãy thử nghĩ về những người đang lần mò săn bắn con mãnh thú trong bóng tối. Nó ranh ma bằng một trăm con cáo và có thể xác định chính xác cự li trong bóng tối. Rồi con sẽ thấy, chưa hết đêm, trong xóm sẽ có tiếng khóc người chết. 

- Cũng có thể không cần động chạm đến con thú - Phachima nói, không rời cửa sổ. 

- Mày nói vớ vẩn cái gì thế? Bà già càu nhàu - Cần phải giết nó trước khi nó cắn chết chúng ta. Đành phải vậy.

- Có thể nó sẽ bỏ đi. 

- Nếu con hổ vào gần làng thì nó sẽ chẳng đi đâu cả khi chưa thực hiện được ý định- Bà già lẩm bẩm. 

- Ai mà chẳng biết hổ hay ăn thịt người thường lẩn quẩn gần làng.

- Nhưng con hổ này không thuộc loài ăn thịt người. Phachima nhắc lại.

Bà già không nói, chỉ khịt khịt mũi một cách khinh bỉ. 

- Con hổ chỉ cách con có 20 ácdơ và rất dễ vồ con. - Phachima nhận xét - Nhưng nó đã không làm gì cả. Tại sao? Mẹ có thể giải thích điều đó không? Con và nó theo dõi nhau. Lúc đầu, mắt nó cứ rực lên, rồi sau đó trở thành hiền lành và buồn bã. Nó nhìn con chẳng có vẻ gì là hung ác. 

- Đấy, con đang nói những điều ngu xuẩn hệt như bố con ngày xưa. Bà mẹ tức giận rũ mạnh hồ đào. Ông ấy tin rằng gió hát khe khẽ những bài ca. Lạy trời tha tội cho con, nhưng ngày còn sống, ông ấy giống hệt một tay đại gàn.

Phachima cau có nhìn qua cửa sổ và nghe ngóng. Làng xóm bao trùm một không khí im lặng chết chóc. Mỗi nhà như đang có tang.

Cô gái nhìn vào đêm tối sâu thẳm, cố gắng nghe lấy âm thanh nào đó.  Trái tim cùng nhịp với tiếng chày trong xóm. Bỗng nhiên trong người cô gái nhói lên cơn đau. Cô ôm chặt lấy bụng.

- Con làm sao thế, Phachima - Bà mẹ hỏi. 

- Không, có sao đâu - Cô gái lí nhí qua kẽ răng. 

- Ra khỏi chỗ gió lùa và nằm xuống

Phachima cảm thấy cơn đau lúc tăng lúc giảm. Cô nhắm mắt lại và một lần nữa thấy con hổ xuất hiện trước mắt. Cặp mắt nó thoạt tiên đỏ ngầu máu lóng lánh rồi sau đó trở nên mệt mỏi, yên ả, thoáng buồn bã. 

Bỗng một tiếng súng vang lên. Tiếng nữa. Phachima rùng mình như chính cô bị bắn. Giây lát vang lên tiếng rống của con hổ. Tiếng rống tràn ngập nỗi đau và tức giận. Tiếng kêu của con thú giẫy chết khá lâu,  trong một vài giây làm cô gái tê liệt. Cô dường như muốn trả lời lại tiếng kêu cứu đó. Gương mặt Phachima căng thẳng vì cơn đau, cơ thể vã mồ hôi. Từ trong lồng ngực phát ra tiếng rên rỉ: 

- Ối giời! - bà già kêu lên - Con ốm à? Sao thế? Đi nằm ngay.

- Mẹ, con chuyển dạ - Phachima thở hắt ra, thều thào.

Bà mẹ dìu đứa con ra chiếu, bắt nằm xuống.

- Thật là chọn đúng lúc để mà đẻ - Bà già lo lắng lẩm bẩm - Con cứ nằm đây, để mẹ đi nấu nước nóng. Chưa cần gọi bà đỡ làm gì khi bọn đàn ông chưa trở về. Thật không may cho mụ già này. 

Phachima nằm thiêm thiếp trên chiếu, mắt nhắm nghiền. Bà mẹ đun nước và lẩm bẩm điều gì đó. 

- Nghe này - Bỗng bà cụ bảo - Hình như mọi người đang trở về. Tao nghe thấy giọng họ. 

Trong làng văng vẳng tiếng thì thào băn khoăn của đàn ông và đàn bà.  Mụ già cẩn thận hé cửa, gọi ai đó. 

- Mamút cừ lắm, bác ơi - Một chú bé chạy vọt vào nhà - Anh ấy đã giết được con hổ rồi. Họ đang khênh nó về đây. Nó khỏe lắm, chống cự đến ghê! Trúng hai phát súng vẫn sống, sau đó người ta phải đâm chết nó bằng lao và mác. 

Phachima chăm chú nhìn chú bé. Mụ già không giấu được vẻ nôn nóng.

- Rồi sao nữa? 

- Khi giết con hổ xong, người ta nghe tiếng kêu nho nhỏ meo meo gần đấy. Soi đèn lên, hóa ra là ba con hổ con, bé tí tẹo, chưa mở mắt. . . Mamút bảo nó mới sinh được mấy tiếng. Con hổ mẹ đang che chở lũ hổ con. Mamút bảo hổ con bán rất được giá.

Phachima bắt đầu rên vì cơn đau. Trán lấm tấm mồ hôi.

- Mẹ - cô kêu lên. 

Mụ già đẩy chú bé về phía cửa: 

- Chạy đi gọi bà đỡ, mau! 

Đứa bé trố mắt, kêu ối chà ngạc nhiên, rồi chạy vụt đi gọi bà đỡ. 

NGUYỄN THIÊN VIỆT dịch
(Qua bản tiếng Nga)

(142/12-00)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • O.HENRY

    Rất lâu trước khi bụng dạ lờ đờ của anh nhà quê cảm nhận được hơi xuân thì tay thị dân ấy đã biết rằng bà chúa xanh màu cỏ ấy đã lên ngôi.

  • LTS: Trong 24 bài trong tập Cỏ dại của nhà văn Lỗ Tấn do GS. Trần Đình Sử dịch, Sông Hương số tháng 10 năm 2011 đã giới thiệu đến bạn đọc 3 bài “Sau khi chết”, “Sự giã từ của cái bóng” và “Sự run rẩy trên đường đồi bại”. Kỳ này Sông Hương xin giới thiệu tiếp với bạn đọc 4 bài chọn lọc từ Cỏ dại.

  • VILIAM KHÂYNÊXEN (Đan Mạch)

    Khi Lêô tỉnh giấc, trong tai anh vẫn còn vang lên những lời của ông giáo sĩ giảng đạo.

  • LGT: Nhà văn, nhà nghiên cứu sử học và văn hóa Mỹ Jon Holmes sinh ra tại tiểu bang Texas, Hoa Kỳ. Sau khi tốt nghiệp trường cao đẳng công nghệ Texas nơi ông từng tham gia phong trào nhân quyền và phản chiến, Jon Holmes chuyển đến New York làm việc cho một tạp chí nhiếp ảnh và phụ trách một chương trình sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sĩ hiện đại cho một đại công ty ở Bos- ton.

  • KNUT HAMSUN (*)

    Do tôi viết. Viết vào ngày hôm nay cho trái tim vơi nhẹ đi. Tôi đã mất chỗ làm ở tiệm cà phê cùng những ngày sung sướng của tôi. Tất thảy mọi thứ, tôi đã mất hết. Và tiệm cà phê ấy là tiệm cà phê Mắcximilăng.

  • HENRY JAMES 
         (Tiếp theo Sông Hương số 290 tháng 4/2013)

    Một buổi sáng (tôi cho là ở gần La Spezia) Harold đang vẽ bên gốc cây, không xa quán trọ, tôi ngồi cạnh, lớn tiếng đọc Shelley(18) - người có thể chứng tỏ được trìu mến hơn bất cứ ai.

  • ELENA PUCILLO TRUONG

    Nỗi khắc khoải đã kéo dài từ bao lâu?
    Có lẽ một năm. Quá nhiều. Lấy cớ đi vào toilette, hai tay tôi nắm chặt chiếc bồn rửa mặt trong nhà hàng như muốn bẻ làm đôi. Bao nhiêu bức bối đang dồn vào trong... bao nhiêu đau đớn... đau đến nỗi tôi không dám ngẩng mặt nhìn bóng mình trong gương.

  • Henry James (1843 - 1916), nhà văn Mỹ viết tiểu thuyết, truyện ngắn, phê bình văn học; đặc biệt yêu văn học và nghệ thuật Pháp. Ông định cư ở Londres, Anh từ 1876. Tác phẩm: 112 truyện ngắn (1864 - 1910), Toàn tập (1990 - 2009), nội dung thể hiện ở nhiều chủ đề như: ý thức, tâm lý, mơ mộng, tình cảm, vẻ đẹp, chân lý nghệ thuật.

  • FRANÇOIS CHENG
    (Trích từ tác phẩm Khi những linh hồn lang thang trở về)

    Dưới gầm trời này, dưới cái gầm trời rất thấp này, tất cả đều có thăng có trầm, tất cả đều bị biến đổi. Tác phẩm về Những đột biến đã chỉ rõ điều đó, tổ tiên chúng ta đã nói: “Cứ năm năm thì có chuyển biến nhỏ, cứ năm trăm năm thì có đại đột biến”.

  • L.T.S: Sherwood Anderson (1876 - 1941) là nhà văn lớn của Mỹ. Ông có nhiều tư tưởng tiến bộ, và thường tỏ thiện cảm với những lực lượng vô sản cách mạng Mỹ, đặc biệt là trong những năm 1931 - 1935. Truyện ngắn "Những ngọn đèn chưa thắp" (Unlighted Lamps) của ông dưới đây được liệt vào một trong những chuyện ngắn xuất sắc trong nền văn học Mỹ từ trước đến nay. Câu chuyện về bi kịch nội tâm của những con người không phá vỡ nổi bức tường ngăn cách giữa những tình thân và cho đến khi nhắm mắt vẫn chưa kịp thắp lên ngọn lửa thông cảm.

  • Elena Pucillo Truong là người Ý, Tiến sĩ Ngôn ngữ và Văn học nước ngoài (Đại học Milano Italia). Cô dạy tiếng Pháp và Văn minh Pháp tại Milano từ năm 1982 và gần đây có dạy tiếng Ý tại Nhạc Viện, tại phòng lãnh sự danh dự Ý và tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP HCM.

  • LGT: Etgar Keret sinh ngày 20/8/1967 tại Ramat Gan, Israel. Nhà văn nổi tiếng với truyện ngắn và kịch bản phim, có ảnh hưởng lớn tới lớp nhà văn trẻ hiện nay ở Israel.

  • L.T.S: Narayan là nhà văn miền Nam Ấn Độ, sáng tác bằng tiếng Anh. Sinh 10/10 năm 1906 tại làng Madras (mất 13/5/2001), từng sống ở thành phố Mysore cổ kính của quê hương ông.

  • Ferit Edgu sinh năm 1936, từng sống sáu năm ở Paris học chuyên ngành gốm. Trong nhiều năm ông là người viết kịch bản quảng cáo và rồi điều hành một nhà xuất bản. Sự vô lý của cuộc đời, những ám ảnh dục tính, sự sa đọa và sự bất hòa của người trí thức là những chủ đề của ông.

  • HEINRICH BÖLL (CHLB Đức)

    (Heinrich Böll sinh 1917, mất 7-85 - giải thưởng Nôbel văn học 1972)

  • Ngoài các tác phẩm lớn về Việt Nam như Vạn Xuân, Lãn Ông, mấy năm gần đây, nữ văn sĩ Pháp Yveline Feray đã cho ra đời những tập truyện thần thoại và dân gian của các nước châu Á như Việt Nam, Trung Hoa, Campuchia, Tây Tạng. Vào cuối năm 2010, bà đã cho xuất bản tập “Chuyện kể của bà ngoại Ấn Độ”.

  • AKUTAHAVA RIUNÔXKÊ (Nhật Bản)

    Hôm ấy một mình Đức Phật đi dạo ven bờ đầm trên Niết bàn.
    Cả đầm toàn là sen trắng trong như ngọc, và nhị sen vàng tỏa ra xung quanh một mùi thơm ngọt, ngạt ngào.

  • L.T.S: LANGSTON HUGHES (1902 - 1967), nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch và dịch giả người Mỹ da đen, sinh ở Joplin, bang Missouri. Ông đã xuất bản 35 tác phẩm. Thơ của ông đã được dịch sang tiếng Việt. Những tác phẩm của ông phần lớn tập trung chủ đề đấu tranh cho quyền bình đẳng giữa người da đen và da trắng tại nước Mỹ. Truyện sau đây dịch trong tập truyện "The ways of white Folks".

  • Hình ảnh rồng Việt Nam từ xa xưa đã sớm đi vào nghệ thuật với nhiều loại hình khác nhau. Trong lịch sử nghệ thuật điêu khắc, nhiều công trình điêu khắc lấy con rồng làm đề tài đã trở thành những tác phẩm có giá trị văn hóa, trong đó không ít công trình điêu khắc đá được xem như là những tác phẩm mang dấu ấn phong cách nghệ thuật của một thời kỳ.

  • Nhà văn Phillip Van Doren Stern sinh ra tại Wyalusing, bang Pennsylvania và lớn lên tại Brooklyn, New York. The Greatest Gift là truyện ngắn nổi tiếng nhất của ông. Phillip Van Doren Stern đã từng gửi câu truyện này đi nhiều báo và tạp chí nhưng không nơi nào nhận đăng. Cuối cùng ông cho in truyện lên 200 tấm thiệp năm mới và phát cho bạn bè.