Cô bé mù

09:46 09/10/2008
COMTESSE DE SÉGURLGT: Cuốn truyện dài CHÚ QUỶ NHỎ TỐT BỤNG (Nxb. Phụ Nữ) của nhà văn Pháp Comtesse De Ségur do Phương Quỳnh dịch từ nguyên bản đã mở ra một chiều không gian mới lạ song rất gần gũi với thế giới cổ tích Việt . Chương II: Cô bé mù Juliette, bằng hơi ấm tình người đã thắp lên trong tâm hồn cậu bé Charles ngọn sáng tuy chưa thật lung linh như ý muốn.

...
- Sao? Lại vẫn là cậu đấy à, Charles? - Juliette lắng nghe tiếng mở cửa và cất tiếng.
- Làm thế nào chị lại đoán là tôi? - Charles hỏi.
- Do cách cậu mở cửa, mỗi người mở cửa theo cách khác nhau nên rất dễ nhận ra.
- Đối với chị, mắt chị không trông thấy được nên tai chị rất thính. Còn tôi, tôi chẳng thấy cái gì khác lạ cả, ai mở cửa cũng có tiếng động giống nhau.
- Có chuyện gì thế. Charles tội nghiệp? Cậu lại cãi cọ lôi thôi với bà chị họ phải không? Nghe giọng cậu tôi đoán thế.
- Ôi, lạy Chúa, đúng thế! Cái mụ tồi tệ độc ác ấy làm cho chính tôi cũng phải thành độc ác. Thất đấy, Juliette ạ. Ở bên chị, tôi tử tế và chẳng bao giờ có ý muốn chơi xỏ chị hay tức giận với chị, thế mà với bà chị họ tôi thấy mình xấu tính xấu nết và lúc nào cũng sẵn sàng nổi khùng lên.
- Đó là vì bà ấy không tử tế nhưng cũng còn do cậu, cậu không kiên nhẫn và thiếu can đảm.
- Kiên nhẫn, nói thì dễ lắm, tôi rất muốn xem chị kiên nhẫn ra sao, chị là một thiên thần dịu hiền, chị cũng có thể tức lộn ruột.
Juliette mỉm cười, nói:
- Tôi hi vọng là không thế.
- Chị tin như vậy. Thế thì chị hãy nghe xem hôm nay sau lần thứ nhất tôi rời nhà chị, chuyện gì xảy ra với tôi. Lần thứ hai tôi tới thăm chị, tôi không kể gì hết vì tôi sợ chị sẽ khuyên tôi phải về nhà ngay. Bây giờ tôi mới có thời giờ, bởi vì bà chị họ tôi đang ngủ, tôi sẽ nói cho chị rõ tất cả.
Charles kể lại thành thật tất cả mọi chuyện xảy ra giữa cậu, bà Mac’Miche và Betty rồi hỏi:
- Chẳng lẽ chị muốn tôi phải chịu đựng những lời mắng nhiếc và đối xử bất công này với thái độ nhẫn nhục của một con cừu non khi người ta chọc tiết nó?
- Tôi không đòi hỏi cậu nhiều đến thế, Juliette vừa cười vừa nói, cậu khác chú cừu non. Nhưng cậu Charles, xin cậu hãy nghe tôi. Bà chị họ của cậu không phải là người tử tế, tôi biết lắm chứ. Nhưng chính vì vậy mà càng cần phải đối xử ân cần và tránh đừng chọc tức bà ấy. Tại sao cậu lại không chính xác giờ hẹn khi cậu biết là về chậm năm phút đủ làm bà ấy tức điên lên?
- Nhưng chỉ vì tôi muốn ngồi lại thêm năm phút bên chị, Juliette tội nghiệp ạ. Khi tôi dắt chị về, nhà chẳng có một ai.
- Tôi cảm ơn cậu, Charles tốt bụng của tôi, tôi biết là cậu quý tôi, cậu tử tế và săn sóc tôi nhưng tại sao cậu không đối xử một chút như thế với bà chị họ.
- Tại sao ư? Bởi vì tôi yêu quý chị và tôi ghét mụ ấy. Bởi vì mỗi lần mụ ấy nổi giận và trừng phạt tôi một cách bất công, tôi muốn trả thù và làm cho mụ ấy phải nổi cơn điên lên.
- Charles! Charles! - Juliette nói với giọng trách móc.
- Đúng, đúng là như thế đấy, mụ ấy đã bị những cú đấm vào ngực, vào mặt. Tôi đã nhờ chị Betty (chị ấy cũng ghét mụ Mac’Miche) giấu những chiếc răng gớm ghiếc của mụ ấy vào trong bát súp mà mụ ta ăn. Tôi đã giật bộ tóc giả trên đầu mụ ra và xé nó tơi tả. Khi nào mụ ta thức giấc sẽ thấy hộp thuốc là của mình đầy cặn cà phê còn cả sách và đồ đan đều biến mất. Mụ ấy sẽ nổi giận đùng đùng, thế là tôi hả hê vì tôi trả được thù.
- Xem kìa, cậu đang lên cơn khùng đấy! Nào là cậu dậm chân bình bịch, cậu đấm tay xuống bàn, cậu hét váng lên, rút cục chính cậu nổi giận đùng đùng; cậu làm hệt như bà chị họ của cậu và cậu cũng lộ vẻ độc ác của bà ấy.
- Tôi mà lại như bà ấy à! - Charles nói và bình tĩnh lại - Tôi không hề muốn làm như bà ấy, không một chút nào cả.
- Thế thì hãy hiền hậu và tử tế.
- Tôi không thể, tôi đã nói với chị là tôi không thể.
- Đúng, tôi thấy cậu không có cam đảm.
- Không có cam đảm! Nhưng tôi đã cam đảm hơn bất cứ ai vì tôi đã chịu đựng bà chị họ của tôi ròng rã ba năm trời!
- Cậu chịu đựng bằng cách không ngớt chọc tức bà ấy, cậu ngày càng khốn khổ hơn, điều đó làm tôi đau lòng, rất đau lòng.
- Ôi Juliette, xin hãy tha lỗi cho tôi! Tôi rất tiếc nhưng không thể làm khác được.
- Hãy cố thử xem, cậu chưa bao giờ cố gắng mà! Nếu cậu không muốn làm điều đó vì Chúa trời thì xin cậu hãy cố gắng vì tôi. Cậu có muốn không? Cậu có hứa với tôi không?
- Tôi muốn... lắm - Charles trả lời có vẻ do dự, - nhưng tôi không hứa đâu.
- Tại sao? Sao cậu lại không hứa?
- Bởi vì một khi đã hứa, nhất là hứa với chị, là điều thiêng liêng, tôi sẽ không thể sai lời hứa mà không xấu hổ, mà... mà... tôi tin... là tôi có thể thất hứa.
- Xin hãy nghe tôi, tôi không đòi hỏi cậu phải làm nhiều ngay từ đầu đâu. Nếu cậu muốn, cậu cứ nói, hét, la nhưng đừng có hành động trả thù như kiểu đấm đá hoặc những trò về răng giả, tóc giả, thuốc lá, đồ đan v.v... Cậu lại còn làm bao nhiêu điều khác nữa!
- Tôi sẽ cố gắng, Juliette, tôi cam đoan với chị rằng tôi sẽ cố gắng. Để bắt đầu ngay, tôi sẽ về nhà vì e rằng bà ấy sẽ thức dậy.
- Và cậu sẽ đặt sách, đồ đan về chỗ cũ chứ?
- Vâng, vâng, tôi xin hứa... Ôi chao! Lại còn thuốc là nữa chứ! - Charles vừa nói vừa vò đầu bứt tai, - nó ngấm mùi cà phê mất rồi.
- Hãy làm một hành động tốt là thú nhận với bà ấy tất cả sự thật và xin lỗi bà ấy.
- Xin lỗi ư? - Charles xiết nắm đấm lại. - Xin lỗi bà ấy? Không đời nào!
- Thế thì cậu muốn sao hãy làm vậy, - Juliette buồn bã đáp. Ôi Charles tội nghiệp của tôi, mong Chúa lòng thành che chở và cứu giúp cậu! Tạm biệt.
- Tạm biệt Juliette. - Charles hôn lên trán cô. - Tạm biệt, chị có hài lòng về tôi không?
- Không hoàn toàn đâu! Nhưng thôi, tôi sẽ dần dần hài lòng nếu cậu có lòng kiên nhẫn, - cô vừa mỉm cười vừa trả lời.
Charles ra đi và thở dài: “Juliette khốn khổ và tốt biết bao! Chị ấy nhẫn nại, dịu dàng biết bao! Chị ấy đã chịu đựng nỗi bất hạnh của mình, phải, bị mù quả thật là bất hạnh, bất hạnh quá lớn! Chị ấy còn khốn khổ hơn nhiều... Xin lỗi ư? Chị ấy bảo mình thế... Bảo mình phải xin lỗi cái mụ mà mình ghét cay ghét đắng!... Không thể được, mình chịu thôi!”.
Charles về nhà, lòng còn tức giận. Cậu bước vào phòng bà Mac’Miche, may thay cho cậu, bà ấy vẫn đang ngủ. Cậu lôi sách ra khỏi hộp đựng trà, và định lấy đồ đan đang giấu ở đáy lò sưởi nhưng khi vươn tay ra để với nó, cậu vướng tay làm cái que cời than rơi xuống, gây tiếng động. Bà Mac’Miche tỉnh dậy.
- Ông làm cái trò gì trong lò sưởi của tôi thế, đồ tồi tệ kia?
- Thưa chị, em không làm điều gì tồi tệ đâu ạ, - Charles cố lấy can đảm để trả lời. - Em tìm cách lôi đồ đan của chị ở đáy lò sưởi.
- Đồ đan của tao! Ơ đáy lò sưởi! Làm sao nó lại chui vào đó được? Tao đã đặt nó ở gần tao cơ mà.
- Thưa chị, chính là em đã ném nó vào đấy. - Charles thẳng thắn đáp.
- Ném đồ đan của tao! Khốn kiếp! - Bà ta vừa hét vừa hầm hầm đứng dậy.
- Em biết mình sai nhưng chị cũng thấy là em đang tìm cách lôi nó ra.
- Đồ nhãi ranh xấu xa, mày tưởng là tao chịu nổi những trò gian ác ấy. Mày, đồ ăn mày ăn xin mà tao nuôi chẳng qua vì thương hại!
Charles đỏ mặt tía tai, cảm thấy bừng bừng tức giận nhưng cậu ghìm mình lại và lạnh lùng trả lời:
- Việc ăn uống của em đối với chị không đắt đâu, không phải vì thế mà chị bị phá sản.
- Đồ hỗn láo! Thế còn quần áo mày mặc, chỗ mày chui ra chui vào, chỗ mày ngủ?
- Quần áo của em ư? Chúng sờn mòn, tã tượi như đồ của người khốn cùng. Lại còn quá ngắn, quá chật. Hễ đi ra đường, em thật xấu hổ...
- Càng hay, - bà ta ngắt lời với nụ cười hiểm độc.
- Chị hãy đợi đã, em chưa nói hết câu đâu! Em xấu hổ về quần áo không phải vì em mà vì chị, bởi vì ai cũng bảo em: “Bà chị họ cậu phải keo kiệt bủn xỉn đến mức nào mới để cho cậu ăn mặc như thế”.
- Mày quá quắt lắm! Đợi đấy, mày sẽ được nhận phần.
Bà đi tìm một cái gậy, trong khi bà đang lôi nó ra thì Charles tóm luôn que diêm, rút ra một que chạy đến bên rèm cửa:
- Nếu chị lại gần, em cho cháy rụi hết, cả rèm, cả váy của chị, cả nhà này, đốt tất!
Bà Mac’Miche dừng lại. Que diêm đang cháy chỉ còn cách diềm của tấm rèm lụa muxơlin có mười phân. Mặt bà bừng lên vì giận dữ, người run rẩy vì khiếp sợ, bà không chịu bỏ qua trận đòn trừng trị Charles,  nhưng bà cũng không dám đẩy Charles tới chỗ sẽ làm như cậu đang đe doạ. Bà loay hoay không biết nên như thế nào, bà sợ vẻ trừng trừng và gần như là hung hãn toát ra từ cả con người Charles. Nhìn que diêm trong tay mình sắp tắt, cậu châm luôn que thứ hai, trước khi buông que thứ nhất ra và cương quyết thanh toán tới cùng với bà chị họ.
- Bà phải hứa không được đụng đến tôi, - Charles nói, - bà sẽ không phạt tôi theo bất cứ kiểu gì thì tôi mới tắt diêm.
- Đồ khốn nạn! - Bà Mac’Miche tức sùi bọt mép.
- Quyết định đi, bà chị họ của tôi! Nếu tôi châm que diêm thứ ba, tôi sẽ không nghe thêm lời nào nữa và các bức rèm của bà sẽ bốc lửa.
- Vứt diêm trong tay mày đi, đồ khốn!
- Tôi sẽ vứt nó ngay sau khi bà vứt cái gậy trong tay bà đi (bà Mac’Miche ném gậy xuống), sau khi bà hứa không đánh tôi, không phạt tôi... Nào, mau lên, que diêm gần tàn rồi.
- Tao hứa, tao hứa! - Bà ta vừa kêu vừa thở hổn hển.
- Hứa là cho tôi ăn đủ no chứ?... Thế nào?... Tôi vứt que diêm thứ ba đây.
- Tao hứa! Đồ bất lương! Đồ ăn cướp!
- Đối với tôi, rủa xả cũng chẳng ăn nhằm gì! Bà hãy thận trọng với lời hứa của mình bởi vì nếu bà không giữ lời, tôi cho mồi lửa là cái nhà này đi đời mà tôi không có báo trước đâu... Được chưa nào? Tôi thổi đây.
Charles tắt que diêm.
- Bà có cần đến tôi bây giờ không? - Cậu hỏi.
- Cút đi cho khuất mắt! Tao không muốn nhìn cái mặt mày nữa, đồ điên khùng, đồ ma mãnh!
- Cám ơn, cám ơn bà chị của em. Em đến nhà Juliette đây.
- Tao cấm mày đến nhà con Juliette.
- Tại sao vậy? Chị ấy luôn khuyên em những điều tử tế.
- Tao đã bảo là tao không muốn mày đến đó.
Trong khi Charles còn đang ngần ngừ chưa hiểu rõ, bà Mac’Miche bèn tiến gần cậu, chộp lấy hộp diêm cậu đặt trên bàn rồi cho cậu hai cái tát nảy lửa. Cậu sững sờ, bà bèn đá văng luôn cậu ra khỏi cửa phòng mình. Bà đóng sập cửa lại khoá hai vòng rồi hét vọng qua cửa:
- Cứ vui chơi đi, cứ nhởn nhơ đi, đồ oắt con! Rồi tao sẽ nói cho con bé Juliette biết về mày.
                                                                                     
 PHƯƠNG QUỲNH dịch

(nguồn: TCSH số 223 - 09 - 2007)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN VĂN HOA Ngày xửa ngày xưa chưa có sông Thiên Đức chỉ có sông Nhật Đức, Nguyệt Đức và Minh Đức hợp lưu với sông Thái Bình, mãi đến đời nhà Lý mới đào thêm sông Thiên Đức nối sông Hồng với Sông Thái Bình. Thượng nguồn các dòng sông này trên dãy núi Cai Kinh và dãy núi Yên Tử với rừng núi chập chùng, hổ báo còn nhởn nhơ  ngay quanh  nương rẫy của người.

  • HƯƠNG LANHôm ấy là chủ nhật, tôi nghỉ hè đã được một tuần. Đúng như lời mẹ hứa, chiều nay mẹ đưa tôi ra ga đón chuyến tàu từ Sài Gòn về Huế. Mẹ nói với tôi rằng mùa hè năm nay con sẽ được gặp chị Nhi và anh Zét con cậu Trường. Tôi chẳng biết cuộc gặp gỡ ấy là như thế nào, nhưng thấy mẹ luôn hồi hộp chờ đợi, tôi cũng mong mỏi theo.

  • Nguyễn Trương Khánh Thi - Phạm Xuân Sơn - Kiều Hữu Hoà - Mai Hoàng Hanh - Phạm Minh Giang

  • LGT: Trong những ngày hè rộn rã (từ 13 đến 24-7-2008) Hội Liên hiệp VHNT TT. Huế, Nhà Thiếu nhi Huế, Phòng văn hoá Thành phố đã tổ chức Trại sáng tác Văn học Thiếu Nhi với sự góp mặt của 40 trại sinh. Các em đã được đi thực tế ở biển Cảnh Dương, tham gia đêm lửa trại trên vườn Quốc gia Bạch Mã... Kết quả, Trại đã thu nhận hơn 30 truyện ngắn, tản văn, tuỳ bút và 51 bài thơ. Tác phẩm của các em đã thể hiện sự phong phú về đề tài dựa trên những xúc cảm hồn nhiên, trong sáng và đầy hoài vọng...Sông Hương xin giới thiệu một số tác phẩm từ Trại viết này.

  • MINH HUẾNhững nét vẽ mùa thu vàng úaLá mục màu động khẽChạnh nhau

  • TRƯỜNG GIANGLGT: Thật hiếm khi Tòa soạn nhận được một truyện ngắn miêu tả hết sức sinh động và kỳ thú về cuộc sinh tồn của những con vật gần gũi nhất với chúng ta hằng ngày: một gia đình Gà tội nghiệp mất con, chú Mực dũng cảm, mèo Milô lanh lợi và cá tính, lũ rắn độc địa... Tất cả nhân vật đó được tác giả trẻ Trường Giang “gom lại” trong khu vườn nhỏ yêu thương nhưng đầy hiểm họa.Sông Hương xin giới thiệu truyện ngắn này như một món quà ý nghĩa tặng các cháu cùng bạn đọc nhân dịp Trung thu.

  • HẢI THIHôm nay, mình đã có một buổi sáng rất ý nghĩa. Là món quà ông già Noel tặng cho mình nhân dịp Giáng sinh tuổi 18? Đối với mình, cùng với món quà Noel năm đó mà ba mẹ đã thay mặt ông già Noel tặng cho mình, khiến tuổi thơ mình được trọn vẹn với niềm tin vào những điều kỳ diệu, món quà năm nay cũng là một món quà vô giá mà mình may mắn được nhận trong đời: một buổi sáng đến với trung tâm bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi.

  • DIỆU NGUYÊN - NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI - TRƯƠNG XƯƠNG  

  • TRẦN THUỲ MAILTS: Tập truyện "Người khổng lồ núi Bạc" của nhà văn Trần Thuỳ Mai vừa được giải 3 cuộc vận động sáng tác văn học "Vì tương lai đất nước" do Nhà Xuất bản Trẻ thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Sông Hương xin trích một chương trong tập truyện này gửi tới các bạn đọc nhỏ tuổi nhân dịp Tết Trung Thu năm nay.

  • TRẦN LAN VINH...Nắng giải oanRâu ngô tíaMắt cô MíaVía cô Bầu...

  • LÊ DUY PHƯƠNG...con xoècon dangcon sàcon nhảy...

  • MA VĂN KHÁNGỨ ừ, không đi học đâu!Ứ ừ, không đi học đâu!

  • DƯƠNG THỊ HIỀNMong mãi rồi cũng được về quê cũ. Nắng tháng 7 chói chang phả vào mặt ran rát. Hôm nay tôi lại đi giữa đường quê, gom nhặt những ký ức lấm lem thời thơ dại. Con đường này là nơi tôi đến trường, nơi những trưa hè tôi đầu trần chân đất chạy bắt chuồn chuồn cùng tụi bạn. Đường quê cát bụi lọt giữa hai hàng trinh nữ - loài hoa trắng hồng phơn phớt mà ngày xưa tôi thường ngắt cài lên đầu chơi trò cô dâu chú rể. Cô dâu là tôi - một con bé tóc khét lẹt mùi nắng, quần xắn tới đầu gối, hai tay còn ôm gùi lúa vừa đi mót về...

  • MAI PHƯƠNG - NGUYỄN QUỲNH THI - LY LY

  • HỒNG NHUTruyện ngắn  Từ trong nguồn sâu, Suối Nhỏ cần cù len lỏi qua những gốc cây, những hòn đá.

  • PHAN TUẤN ANHTruyện ngắnCô bé vừa chuyển đến ở nơi vắng vẻ này. Thế là cô bé trở thành hàng xóm của hắn. Hắn biết ngay điều ấy, mặc dù, hắn là người ít để ý những gì nằm ngoài ngôi nhà của mình. Hoàn cảnh không cho phép hắn được biết nhiều.

  • LÂM THỊ MỸ DẠTruyện ngắn Chúng tôi có khoảng vài trăm triệu sinh mệnh sống trong một ngôi nhà xanh đã chục năm. Thỉnh thoảng ông chủ chúng tôi lại mở cửa nhìn chúng tôi âu yếm, vẻ mặt đượm buồn.

  • ...Em thơ đọc sáchHoa sứ rụng đầyVừa thơm vừa rụngSao lìa được cây?...

  • Về quê thăm lại cánh đồngBờ ngang, kẹ dọc mênh mông là đường

  • Hoa phượng dập tắt lửa rồiLặng im chẳng thấy một lời ve kêu