Những con chữ

15:37 30/07/2008
LÂM THỊ MỸ DẠTruyện ngắn Chúng tôi có khoảng vài trăm triệu sinh mệnh sống trong một ngôi nhà xanh đã chục năm. Thỉnh thoảng ông chủ chúng tôi lại mở cửa nhìn chúng tôi âu yếm, vẻ mặt đượm buồn.

Ông đưa hai bàn tay đầy vết chai sạn lên vuốt chúng tôi, đôi mắt tinh tường bừng sáng :
 - Những con chữ thân yêu của ta ơi, kho báu của đời ta, lương tâm, trí tuệ, chân lý của ta. Ta yêu các người biết chừng nào!
 Chúng tôi ứa nước mắt nghe ông nói, lòng sung sướng muốn nhảy xổ ra ôm lấy ông, con người vĩ đại đã tạo ra chúng tôi, đã cho chúng tôi một đời sống.
 Một đêm, trời mát đến ớn lạnh. Chúng tôi đang ôm nhau nằm ngủ, vào khoảng nửa đêm, một đội quân mối có đến hàng vạn tên chợt đột nhập vào ngôi nhà xanh của chúng tôi. Trời ơi, chúng tôi hoảng hốt hét to lên kêu cứu ông chủ :
 - Cứu với, cứu chúng tôi với ông chủ ơi, nhà văn ơi!
 Nhưng đêm vẫn im lìm. Đội quân mối đi nhẹ nhàng đến nỗi ông chủ chúng tôi không nghe thấy gì. Bao nhiêu bạn bè, họ hàng chúng tôi lần lượt vào bụng mối. Mặc, còn nước còn tát, chúng tôi cứ gào...
 Kho báu ông chủ vơi dần, vơi dần... cho đến lúc nhà văn chúng tôi nghe được, thì ôi thôi, tất cả đã gần như tiêu tan.
 Hầu như chỉ còn lại một phần rất ít. Ông chủ chạy đến giật lên mấy tập bản thảo còn lại. Ông sững sờ nhìn đống mối trắng như màu khăn tang đang lúc nhúc chen lấn nhau.
 Thế là hết, mười năm lao động cật lực đã tiêu tan trong một giờ!
 Nhà văn chợt òa khóc như một đứa trẻ. Ông khóc nức nở, nghẹn ngào như ngày cha mẹ ông qua đời. Ông ngồi thừ ra rồi lấy ống tay áo quệt ngang đôi mắt đỏ, đầu gục xuống, hai tay khoanh vòng hai đầu gối, im lặng mãi.
 Lại nói đội quân mối, sau khi được ăn một trận con chữ no nê, chúng kéo nhau ra vườn, đang định tìm hướng về nhà thì một chú gà trống dậy sớm trông thấy...
 - Trời ơi! Thật là tuyệt vời!
 Chú gà nhảy cẫng lên sung sướng, chú lao  đến đàn mối :
 - Này bọn kia, chúng mày làm gì mà lúc nhúc ở đây?
 - Dạ, chúng em lạy anh.
 Bọn mối hoảng hốt trả lời lí nhí :
 - Anh đừng giết bọn em, bụng chúng em bây giờ đã đựng đầy những con chữ, đó là những kiến thức, lương tâm, chân lý của con người.
 Chú gà trống nghiêng tai thật gần bọn mối, vẻ tò mò:
 - Sao, kiến thức, lương tâm, chân lý? Nó là cái gì vậy?
 - Dạ, chúng em không biết ạ, chúng em chỉ nghe những con chữ nói với nhau như thế. Bọn mối sợ sệt.
 - Vậy tại sao kiến thức, lương tâm, chân lý lại vào trong bụng chúng mày?
 - Dạ, bởi vì chúng em đã ăn...
 - Vậy thì tao phải ăn lũ chúng mày để tao có kiến thức, lương tâm, chân lý của con người.
 Bọn mối co rúm lại. Chú gà trống lấy mỏ mổ lấy mổ để đàn mối. Bọn mối khiếp đảm chạy tán loạn, nhưng cái mỏ của chú gà trống mới nhanh làm sao!
 Chú gà trống đã kềnh cái diều to. Chú gáy lên một tràng oai vệ: "Kiến thức, lương tâm, chân lý nằm trong bụng ta, ta, ta, ta, ta...!"
 Chú bước từng bước thong thả, đĩnh đạc.
 Chú gà đi ra đường thì bắt gặp một khóm hoa dại vừa nở:
 - Này hoa, chúng mày có biết tao là ai không?...
 - Dạ thưa ông gà, xin ông đừng bươi đất chúng em mà tội nghiệp.
 - Thèm vào bươi đất chúng mày. Tao là một chú gà trống đặc biệt, bụng chứa đầy kiến thức, lương tâm, chân lý của con người. Chúng mày biết những thứ đó là gì không?
 - Dạ, chúng em là hoa, chúng em chỉ biết tỏa hương; kiến thức, lương tâm, chân lý của chúng em là hương thơm, có đúng không ạ?
 - Trật lất, chúng mày làm gì có thứ của quý ấy. Chúng mày xem cái diều của tao đây này. Bởi vì tao đã ăn...
 Khóm hoa tò mò :
 - Ông ăn gì ạ?
 - Ăn kiến thức, lương tâm, chân lý của con người!
 Gà trống hạ giọng, vẻ quan trọng:
 - Một bầy mối đã ăn rất nhiều những con chữ, chúng nó nói những con chữ ấy là kiến thức, lương tâm, chân lý của con người. Và thế là tao đã nuốt tất cả vào bụng. Thế đấy!
 Lũ hoa tròn mắt:
 - Vậy những con chữ như thế nào ạ?
 Gà trống ngẫm nghĩ một lúc rồi nói dè chừng :
 - Ồ, những con chữ cũng giống như những con sâu vậy thôi.
 - Vậy sao lũ mối lại ăn nó?
 - Là vì những con chữ này nằm trên mặt giấy, rất hợp với sở thích nhậu nhẹt của bọn mối. Bọn mối rất sợ ánh sáng nên thừa lúc mặt trời chưa dậy, đã xông vào...
 - Vậy mặt trời là gì ạ?
 - Mặt trời thì có gì lạ mà hỏi. Đó là một gã ngu ngốc để cho tao sai bảo hàng ngày. Sáng sớm cứ nghe tao gọi là hắn vội ló mặt lên.
 Lũ hoa cười tươi tinh nghịch :
 - Ồ, ông Gà Trống ơi, chắc ông nhầm rồi. Mặt trời là một vầng sáng tỏa khắp mọi nơi. Ai cũng nhờ mặt trời là sống được. Như chúng em đây, chúng em có những màu sắc tươi thắm này là cũng nhờ ông mặt trời ấy chứ.
 Gà trống tỏ vẻ ngao ngán:
 - Ôi chao, nói chuyện với tụi mày, buồn chết đi được. Thôi tao đi đây.
 Gà trống đang đi trên đường chợt giật mình vì một giọng chào trong trẻo:
 - Chào anh Gà trống oai vệ.
 Gà trống đưa mắt nhìn, chú ta bắt gặp chị sơn ca đang đứng trên bụi cỏ.
 - Kìa Sơn Ca, cô làm gì ở đây?
 - Tôi đi đón mùa xuân, mùa xuân sắp tới rồi.
 - Điều đó có gì lạ. Cái lạ nhất là kiến thức, lương tâm, chân lý.
 - Những thứ đó ở đâu mà anh biết?
 - Thì nó đang ở trong bụng tớ đây này.
 - Ủa, những thứ của con người sao lại nằm trong bụng anh?
 - Chả là sáng nay, tớ vừa nuốt đầy bụng một bầy mối, mà bầy mối đó đã ăn những con chữ đầy kiến thức, lương tâm, chân lý của con người. Thế đấy!
 Chị Sơn ca nghe toàn những tiếng lạ bèn tò mò hỏi:
 - Kiến thức là gì ạ?
 - Kiến thức thì cũng giống như con sâu vậy đó.
 - Thế còn lương tâm?
 Gà trống ngỡ là Sơn ca đã chịu phục, liền đắc ý nói bừa:
 - Dễ ợt, lương tâm cũng như con giun thế thôi. Và tớ đã ăn những con giun. Tất nhiên là tớ có lương tâm.
 Chị Sơn ca bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ:
 - Lạ nhỉ, vậy chân lý là gì? Thưa anh gà?
 - Gà trống bắt đầu thấy bí, nó bực bội nhìn trước nhìn sau rồi chợt bắt gặp cái chân của mình:
 - Ồ, chân lý, chân lý nó giống như cái cựa của tớ đây này. Ha, ha!
 Gà trống vừa vênh mỏ, vừa đưa chân ra vẻ dọa dẫm.
 Chim sơn ca không thèm nhìn gà trống. Quá ngán ngẩm về câu chuyện vớ vẩn của gà, sơn ca bay vụt lên. Chim bay vào khoảng xanh bao la để lại một chuỗi giọng hót trong trẻo trả lời cho gã ba hoa:
 - Chân lý là trời cao, trời cao, trời cao...
 Gà trống cụt hứng lủi thủi đi chơi một mình vừa đi hắn vừa lẩm bẩm:
 - Ta bắt đầu thấy đói rồi. Tất nhiên là ta sẽ trở lại nhặt những kiến thức, lương tâm, chân lý cho vào cái dạ dày của ta, thế là ổn. Mặc xác cái nhà con sơn ca, rõ là một con bé mơ mộng hão huyền.
 L.T.M.D

(nguồn: TCSH số 156 - 02 - 2002)

 

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Thế là trưa nay con bé đã nhận được thư. Một chiếc phong bì thoang thoảng mùi nước hoa, phía dưới góc phải là tên và địa chỉ của nó được viết rất nắn nót rõ ràng bằng nét chữ hơi nghiêng ra phía trước một cách khá đặc biệt.

  • Đặng Anh Dũng - Hoài Thanh - Trương Vĩnh Tuấn - Trương Hữu Lợi

  • Ái chà! Buồn ngủ quá đi mất, tôi vươn vai ngáp mấy cái rõ dài nằm phịch xuống chiếc đi văng mát lạnh, hai con mắt cứ díp lại, ấy thế mà bà nội tôi mới bảo tôi là con sâu ngủ, đã nằm xuống đâu là ngủ say như chết, chẳng biết trời đất gì nữa.

  • Những giọt mưa xuân đầu tiên rơi xuống xua đi cái lạnh lẽo khô hanh của mùa đông, mang đến cho mọi vật những làn hơi thở ấm áp của đất trời. Cây cỏ như tươi hơn, xanh hơn. Đất trời như rộng hơn, đẹp hơn. Tất cả đều căng đầy nhựa sống, mọi vật hân hoan vui mừng.

  • Bà ngoại người thấp và tròn. Tôi thường nói đùa "Bà trông bụ bẫm như em bé" hay "Bà ngoại tôi - cây nấm biết đi" và bao nhiêu biệt hiệu hỗn láo khác.

  • Đôi chim sẻ ríu ran ríu rít. Âm thanh véo von của nó đánh thức cả khu vườn còn mê ngủ. Luống xà lách non tơ cụm đầu vào nhau như bàn tay nõn nà của cô thiếu nữ. Kia là dãy ngò rí thơm lừng liu ríu các ngọn tơ. Thơm nức vẫn là cây húng quế. Mùi thơm nhẹ mà bám lâu trong tay người hái. Buồn buồn mà ngửi lá húng quế thấy lòng nhẹ nhõm lạ.

  • Trên bầu trời cao và xanh trong, đám mây rạng rỡ trong ánh nắng cuồng nhiệt của mùa hè. Mây ôm lấy các con và cùng gió đưa chúng đi khắp bầu trời.

  • Bùi Sĩ Thành - Nguyễn Quỳnh Thi - Nguyên Hào

  • Nhạc: TỊNH MỸ Lời thơ: NGUYỄN LÃM THẮNG

  • Nguyễn Ngọc Phú - Nguyên Hào - Lê Thị Xuân

  • KHÁNH THƯ*

    Có một lần, người mẹ của tôi bị xe tông, lúc đó rất nguy kịch. Nhà tôi nghèo, không có tiền chữa trị, phải đi vay. May sao, có dì của tôi đã nộp cho bệnh viện. Nhưng tai nạn để lại cho mẹ của tôi một cái chứng mất trí.

  • TRƯƠNG LÊ QUANG HUY

    Trong màn đêm mịt mù bóng tối, tôi cùng tụi thằng Tin, Ken, Tí rủ nhau đi ngắm bình minh ở biển Quảng Ngạn quê tôi. Số là kì nghỉ hè này tôi được bố mẹ cho về quê ở lại chơi.


  • Chung Tiến Lực - Lê Thị Xuân - Nguyên Hào - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Lãm Thắng


  • Một số tranh được giải của các em trong cuộc thi vẽ hè 1993 - Hội VHNT và Nhà Văn hóa Thiếu nhi TT. Huế tổ chức

  • NGUYỄN TRỌNG TẠO

    (Nhân tng kết cuộc thi sáng tác văn học thiếu nhi Thừa Thiên - Huế hè 1993)

  • DƯƠNG PHƯỚC QUÝ CHÂU 

    (15 tuổi- Trường Thủy Dương)

  • TRẦN LÊ BẢO ANH

    (11 tuổi trường Vĩnh Ninh)

  • L.T.S. Một trăm linh bảy em viết và một trăm bảy mươi em vẽ. Đó là những "thí sinh" dự cuộc thi sáng tác hè 1993, một hoạt động bổ ích nhưng không mấy dễ dàng cho các em, vì các em mà giờ đây đã thành một thông lệ đẹp của Hội Văn Nghệ, nhà Văn Hóa thiếu nhi, Sở Giáo dục và UB bảo vệ Thiếu nhi tỉnh TT Huế phối hợp tổ chức hàng năm.


  • Nguyên Hào - Trịnh Tuấn Khanh


  • TRƯƠNG ĐỨC VĨ NHẬT

                            (15 tuổi)