Nhà thơ Văn Lợi - Hải Bằng ký họa
I Anh sinh ra nơi phố nhỏ khiêm nhường Bên chân sóng của sông liền với biển Anh hiểu rõ những cánh buồm thoáng hiện Thoáng mất đi trong bát ngát trùng khơi Năm tháng qua đi anh thêm hiểu cuộc đời Hiểu về em như hiểu về biển cả Nên có lúc biết mình say sóng lạ Anh tìm về với phố biển quê hương. II Có một thời của tuổi ấu thơ Anh từng say mê xây nhà bên biển Những tòa lâu đài nguy nga thoắt hiện Lại thoắt tan đi trong sóng xõa vô tình Anh lớn lên với bao nỗi thăng trầm Đã có thể bình tâm trước những gì chợt đến Và bỗng gặp em ngỡ như là gặp biển Ngỡ gặp lại mình của tuổi ấu thơ. III Ngày mai đây phố biển của anh Sẽ mọc lên với mười lần khác trước Sẽ có những công viên một thời anh mơ ước Vẫn nguyên vẹn trong anh một Đồng Hới thuở nào Một Đồng Hới của bọn trẻ chúng anh chơi trốn tìm nhau Mỗi góc phố, mỗi hẽm đường đã thấm vào máu thịt Một Đồng Hới của hoa hồng thanh khiết Như thanh khiết tình em thơm suốt cuộc đời anh. 6-1984 Ngọn lửa Anh không là ngọn lửa Phút chốc cháy bùng lên Em ơi ngọn lửa ấy Sẽ tắt vào lãng quên Anh chỉ là ngọn lửa Trong bếp nhà vậy thôi Giữa đời thường lặng lẽ Cháy hết mình không nguôi Như là niềm tin ấy Cháy sáng lên thay lời! 7-1984 Cầu cáp quê tôi Những sợi dây căng dọc lòng đường Soi mặt nước thành từng ô sống Những âm thanh, những âm thanh ùa lên sôi động Khi mặt đường như ngựa chiến vào đêm Đó là nơi chiếc cầu bom dội xuống triền miên Giữa hai mố cầu chỉ còn là khoảng nước Cầu dựng mấy lần, mấy lần bom bật ngược Mảnh gỗ, mảnh gang găm nát đôi bờ Đường nhói đau mỗi bước xa chờ Những sợi dây nối qua khoảng cách Một chiếc cầu chưa từng có trong sử sách Hiện lên như một cung đàn Những âm thanh rạo rực không gian Những đoàn xe lao về phía trước Điều kỳ diệu giặc Mỹ đâu hiểu được Đêm đêm khoảng trống ấy không còn Đêm đêm vang vọng tiếng rì rầm Nơi ban ngày trơ vơ khoảng trống Nơi ban ngày nước chia thành ô sóng Và hai mố cầu chỉ hằn những tao dây Đó là chiếc cầu đã mọc ở nơi đây Cầu lát ván trên hàng hàng dây cáp Cầu đánh Mỹ sớm chiều tháo ráp Những cô gái bám đường thoăn thoắt bàn tay Tôi bồi hồi đứng ở nơi đây Nghe Đồng Hới vào mùa xây dựng Một chiếc cầu sẽ mọc lên sừng sững Một chiếc cầu như chính quê ta Đã đứng lên trên đổ nát đi xa… Cầu Bốn, tháng 11-1973 (10/12-84) |
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM