A Lưới đồng bào mình

08:35 05/06/2017


PHẠM NGUYÊN TƯỜNG

A Lưới đồng bào mình
                                  (Trường ca - trích)

dòng Bồ xanh ngậm sữa đại ngàn
ngàn thước nước trời khinh khoái
mặt nước Ưng Hoong huyền thoại
ẩm mục hồn nhiên
thăm thẳm hồn nhiên


sớm mai ai giong trời về xuôi
tiếng mang thức giấc vùng nước rộng
ầm ào gió rừng chò rừng sến
người hay cây rừng
A Doi chàng có còn bên núi thiêng
hay câm lặng trong lòng nước
miệt mài đục đẽo hoa văn
đục đẽo huyền thoại
nghìn triệu năm
từng nết khắc trên đá ngầm
lớp lang tầng trời
ẩn hiện thần linh
Giàng Koh vục sâu đáy nước
Giàng Koh xanh thẫm
soi bóng chàng gùi cõng đá thiêng
tiếng hắt hơi của chàng mạnh hơn ngàn trận gió
tống đuổi bọn gian tà
thông luồng nước xoáy
cho đò đầy lên ngược về xuôi
cho bản làng bình yên no ấm
như Giàng Âr Lau đem mùa màng về khắp xứ
Tầm Mò Doi
chàng là đá thiêng
thịt da đá tảng
Ơi... cái lưng chàng to
Như hòn đá suối
mát lạnh đầu nguồn Pa Kô
chàng là Partur Toơm
thân chàng uy nghi
giáo đâm không thủng
tên bắn không vào
rựa chặt không đứt
chàng là ngọn núi trời yêu nàng Kabíh Katang
đẻ ra ngàn ngọn núi
cho người Cơ Tu
chàng là Tơ Rứt mồ côi
chém diều hâu cứu nàng Kalang Batưng về làm vợ
bố nàng Kalang Batưng đòi nhiều hung
phải vít gãy cần rượu
phải bắt lợn một tay
phải leo gãy mười một bậc thang
nhưng chàng là Tơ Rứt mồ côi
mồ côi còn sợ gì
hiền lành mà dũng mãnh
cánh tay vạm vỡ của chàng
ôm hết nàng Kalang Batưng xanh mát
ôm giữ ngàn ngọn núi
cho người Cơ Tu
chàng là Achât bước ra từ hốc đa Kăh Trakooq
vạm vỡ như cây pơ rao
hào hoa như cây đang
giọng chàng - sấm vang chớp giật
giọng chàng - giông bão kéo đại hồng thủy về
sấm sét yên lặng cúi đầu
giông bão run rẩy quay mặt
một bước chân chàng bằng một sải tay người khác lội
chàng bước đi vùn vụt như con chim
chideéh aleang
hai chân hai ngọn núi
núi tựa lưng trời
núi soi bóng nước
thần thoại núi sông
ngọn Pi Lo thâu nắng sáng về làng
Koài Tù Roaíh mang nước mát về làng
những ngọn linh thần nhân thần quần tụ
những San Lai, Kooh Seam Sai
soi mặt hồ A Co huyền ảo
hồn nhiên mà phóng túng
như những thân hình Tà Ôi
trong màn múa của nước và nắng sáng
tiếng cồng vang gọi dậy đất đai
tiếng sáo a reng thức giấc mùa màng
bất tận a riêu ping a riêu car a zàlễ hội
hồn nhiên mà phóng túng
những ba bói, cà lơi

ơi này con chim con cá ơi
nước chảy nhiều không được lội bơi
trời cao xa không đưa tay với...
hồn nhiên cha chấp
ơ...a chai ơi...
buổi sớm mai em lên rẫy
lấy lá môn em hứng nước trong
soi bóng em lấp lánh
ai ngờ hiện bóng anh

ơ... a em ơi...
đôi chân em đẹp như ngà voi
cái ngực em đẹp như mặt trăng
cái tóc em như dải mây dài trên núi
cái bụng anh thương em
cái đầu anh nhớ em
cha chấp trập trùng non
cha chấp lồng trăng núi

a em a chai he
hãy hát rộng trên ngã ba sông này
đón mừng mùa yêu nhau
mùa đi sim ngây ngất
hát cho thành vợ thành chồng
hát cho thành nhà thành cửa
hát cho quả bầu thần thoại
đầu nguồn A Sáp A Lin
vỡ ra đông đúc
đồng bào mình.


(TCSH339/05-2017)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...

  • TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê

  • DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên

  • NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm

  • TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người

  • LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...

  • LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.

  • một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro

  • Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ

  • Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…

  • Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang 

  • Viết cho Khang

  • Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!

  • Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…

  • Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây

  • Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…

  • 17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!

  • Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.

  • Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ

  • đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn