Thế là trưa nay con bé đã nhận được thư. Một chiếc phong bì thoang thoảng mùi nước hoa, phía dưới góc phải là tên và địa chỉ của nó được viết rất nắn nót rõ ràng bằng nét chữ hơi nghiêng ra phía trước một cách khá đặc biệt.
Đặng Anh Dũng - Hoài Thanh - Trương Vĩnh Tuấn - Trương Hữu Lợi
Ái chà! Buồn ngủ quá đi mất, tôi vươn vai ngáp mấy cái rõ dài nằm phịch xuống chiếc đi văng mát lạnh, hai con mắt cứ díp lại, ấy thế mà bà nội tôi mới bảo tôi là con sâu ngủ, đã nằm xuống đâu là ngủ say như chết, chẳng biết trời đất gì nữa.
Những giọt mưa xuân đầu tiên rơi xuống xua đi cái lạnh lẽo khô hanh của mùa đông, mang đến cho mọi vật những làn hơi thở ấm áp của đất trời. Cây cỏ như tươi hơn, xanh hơn. Đất trời như rộng hơn, đẹp hơn. Tất cả đều căng đầy nhựa sống, mọi vật hân hoan vui mừng.
Bà ngoại người thấp và tròn. Tôi thường nói đùa "Bà trông bụ bẫm như em bé" hay "Bà ngoại tôi - cây nấm biết đi" và bao nhiêu biệt hiệu hỗn láo khác.
Đôi chim sẻ ríu ran ríu rít. Âm thanh véo von của nó đánh thức cả khu vườn còn mê ngủ. Luống xà lách non tơ cụm đầu vào nhau như bàn tay nõn nà của cô thiếu nữ. Kia là dãy ngò rí thơm lừng liu ríu các ngọn tơ. Thơm nức vẫn là cây húng quế. Mùi thơm nhẹ mà bám lâu trong tay người hái. Buồn buồn mà ngửi lá húng quế thấy lòng nhẹ nhõm lạ.
...Đêm đông - Cả thế giới ngủ yênChỉ dòng sông vẫn chảy...
MA VĂN KHÁNGỨ ừ, không đi học đâu!Ứ ừ, không đi học đâu!
DƯƠNG THỊ HIỀNMong mãi rồi cũng được về quê cũ. Nắng tháng 7 chói chang phả vào mặt ran rát. Hôm nay tôi lại đi giữa đường quê, gom nhặt những ký ức lấm lem thời thơ dại. Con đường này là nơi tôi đến trường, nơi những trưa hè tôi đầu trần chân đất chạy bắt chuồn chuồn cùng tụi bạn. Đường quê cát bụi lọt giữa hai hàng trinh nữ - loài hoa trắng hồng phơn phớt mà ngày xưa tôi thường ngắt cài lên đầu chơi trò cô dâu chú rể. Cô dâu là tôi - một con bé tóc khét lẹt mùi nắng, quần xắn tới đầu gối, hai tay còn ôm gùi lúa vừa đi mót về...
HƯƠNG LAN"Sao đôi này yêu nhau mãi mà không chịu cưới nhau..." Câu nói đùa của người anh họ vào chủ nhật năm ấy là minh chứng cho hạnh phúc họ có được 5 năm về trước.
LÊ PHƯƠNG Khi bé mười sáu tuổi Lòng gió thổi xôn xao Thoáng buồn vui bất chợt Bóng trăng tròn nao nao
Ý THẢO Rồi bọt biển vỡ tan Nàng tiên cá vỡ cùng theo con sóng Giọng hát trong veo suốt một năm câm nín Bây giờ tràn về từ hư vô...
MAI PHƯƠNG - NGUYỄN QUỲNH THI - LY LY
HỒNG NHUTruyện ngắn Từ trong nguồn sâu, Suối Nhỏ cần cù len lỏi qua những gốc cây, những hòn đá.
PHAN TUẤN ANHTruyện ngắnCô bé vừa chuyển đến ở nơi vắng vẻ này. Thế là cô bé trở thành hàng xóm của hắn. Hắn biết ngay điều ấy, mặc dù, hắn là người ít để ý những gì nằm ngoài ngôi nhà của mình. Hoàn cảnh không cho phép hắn được biết nhiều.
LÂM THỊ MỸ DẠTruyện ngắn Chúng tôi có khoảng vài trăm triệu sinh mệnh sống trong một ngôi nhà xanh đã chục năm. Thỉnh thoảng ông chủ chúng tôi lại mở cửa nhìn chúng tôi âu yếm, vẻ mặt đượm buồn.
...Em thơ đọc sáchHoa sứ rụng đầyVừa thơm vừa rụngSao lìa được cây?...
Về quê thăm lại cánh đồngBờ ngang, kẹ dọc mênh mông là đường
Hoa phượng dập tắt lửa rồiLặng im chẳng thấy một lời ve kêu
1. Khái quát Thơ ở đây là thơ cho thiếu nhi hoặc thơ của thiếu nhi, vì thông thường, thơ về người lớn thì không mấy ai nghĩ đến việc vận dụng đồng dao (nếu có nghĩ, cũng không giống với điều mà bài viết này đặt ra) (1).
Ở Trại sáng tác VHNT Thiếu nhi 2001 do Nhà Thiếu nhi Huế phối hợp với Hội Liên hiệp VHNT tổ chức cuối tháng bảy đầu tháng tám vừa qua, nhóm văn học có 24 em đã sáng tác được 16 bài thơ, 34 bài văn xuôi.
Mi đi còn ai vui đùaBọn tau ở lại gió mùa lạnh cămSao chưa mà vội đi nằmBiết khi mô tỉnh dậy thăm bạn bè
Phải gió mùa đông khắc nghiệt? Phải đất mùa đông khô cằn? Để cho lá rụng, trơ cành Riêng tôi không tin là vậy
LTS: Trang viết "đau tay" lần này, Sông Hương xin dành "trọn gói" cho các bạn sinh viên Đại học Sư phạm Huế. Tất nhiên, ở đây sẽ không "tái bản" những cây bút đã vượt qua "mối tình đầu" này như Lê Thị Mỹ Ý, Đông Hà...