NGUYỄN THANH MỪNG
Uống cà phê với Nguyễn Mộng Giác
và Tạ Chí Đại Trường
"Án ma ni bát di hồng/Châu báu nằm trong hoa sen" - Ảnh: internet
Không phải người Do Thái
Trở về bên thành Jerusalem
Tôi biết mang buổi sáng Tháp Đôi và những giọt cà phê này về đâu
Giữa Sông Côn mùa lu, giữa Nỗi băn khoăn của Kim Dung(*)
Giữa Lịch sử nội chiến ở Việt Nam từ 1771 đến 1802, giữa Sex và triều đại(**)
Giữa những người chiêu tuyết cánh đồng với nhúm thóc giống cổ sử hiếm hoi lẫn trong phù sa truyền kỳ thần thoại
Giữa một đô la chợ trời Golden West Community College với hội thảo Lyon Bản sắc thân xác tại Việt Nam
Giữa những con chữ lưu vong trên chính quê nhà với con chữ bồng bềnh nơi hải ngoại
Giữa những ai có chung rễ má dây mơ
Với mắt Đồ Bàn với môi Thi Nại
Giọt cà phê rơi giữa một Quy Nhơn vắng dần thàng hậu những con thuyền
Rẽ bão tố xuôi dầm mát mái
Giọt cà phê rơi giữa một Quy Nhơn tiệc cưới không còn những bó hoa huệ trắng bác Tám Khùng
Một sương khói cô đơn mặc khải
Giọt cà phê rơi giữa khôn dại Quy Nhơn
Giữa những điều đã qua những gì chưa đến
Giữa đồng dao trẻ chăn trâu và câu sấm tiên tri
Giữa nổi chìm Tây Sơn với thịnh suy chín chúa mười ba vua Nguyễn
Giữa cuộc La Tinh hóa ngôn từ với sào huyệt Hán Nôm
Giữa Lâm Ấp với Chân Lạp Phù Nam, giữa Ấn Độ Trung Hoa với thế giới Tây Phương
Giữa bịp bợm với anh hùng, ếch nhái với hùm beo, diều quạ với phượng hoàng
Có nẻo về chân lý qua chiếc lỗ kim, bị canh gác bởi con voi định kiến
Có hồ đập nhân danh, quyết ngăn trở các dòng sông về biển
Đôi khi sự thật như kình ngư bị chỉ dụ che lấp trong bút pháp tép tôm
Có những trang quốc sử thủy triều
Còn đại diện bằng vỏ sò vỏ hến
Án ma ni bát di hồng
Châu báu nằm trong hoa sen
Ta tìm nhau giữa bơ vơ truyền thuyết
Giữa bộ lạc tô tem với câu kinh ghi trên lá buông
Giữa cuộc tha hóa của rồng và tiềm năng rồng còn ngụ trong cá chép
Giữa linh vật linga yoni với phồn thực nõn nường
Giữa gió đời sau và mưa tiền kiếp
Giọt cà phê rơi trước quan ải tâm linh
Thần người và đất Việt(**)
Khi một quyển sách nghiêm túc bỗng dưng vô duyên
Đương đầu với hổ lốn rau củ khóa kéo dép giày từ những chuyến xe ngựa xe lam ra phố lạc xoong
Đương đầu với ngọn lửa phê bình đặc quyền
Với hội chứng buông tuồng ăn theo nói leo
Kẻ bộ hành kiến văn bị đè bẹp dưới những barie yêu quái
Ly(*) ơi Ly ơi chúng tôi tìm em nơi nao khi hạc đáo về đình
An(*) ơi An ơi, anh hùng hào kiệt nào còn cất tiếng gọi em trong vòm trời con chim hóa liễu con cá hóa mai
Những thế kỷ quá thiếu mắt bồ câu quá thừa ngòi điểm hỏa súng thần công
Em ở nơi nao trong mùi khói nhang mật ngữ Man Nương
Trong phiêu linh hạt cát Tiên Dung trong giọt ngọc Mỵ Châu hoang hoải
Guồng máy quay đồ sộ cung đình
Có đủ níu thơ ngây tình ái
Không phải vua Chiêm Thành trở về cài hoa lên ngực Huyền Trân
Thủ thỉ giọng trầm kỳ hương lửa
Không phải Bắc Bình Vương vén sợi tóc mai đùa yêu Ngọc Hân công chúa
Lời đáp nào trong không gian gió đưa mười tám lá xoài
Buổi sáng giọt cà phê rơi
Tôi chỉ còn biết hỏi Tháp Đôi
Kiệt tác của trời xanh muôn thuở
Định cư chốn vô biên hộ khẩu nơi bồi lở
Say là thực tỉnh, tỉnh là thực say
Cá không lượn mướn chim không bay vay
Tựa đầu vào thiên cổ
--------
(*) Tên tác phẩm và tên nhân vật của Nguyễn Mộng Giác
(**) Tên tác phẩm của Tạ Chí Đại Trường
(SH306/08-14)
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê