Ở phía Bắc, trường quay Cổ Loa được đầu tư hơn 100 tỷ đồng. Trước đây, khi xây dựng phim trường Cổ Loa, các cơ quan quản lý cũng tưởng rằng ngoài việc phục vụ cho các đoàn làm phim, phim trường sẽ trở thành một địa chỉ tham quan du lịch kết hợp nhiều dịch vụ khác.
“Đền, đài, lầu, gác” ở các trường quay tan hoang sau vài lần sử dụng. Ảnh: Lưu Quang
Thế nhưng bây giờ, chỉ sau một vài bộ phim, nơi đây đang rêu phong cỏ rác…
Tê tái buồn với…Cổ Loa
Theo Cục Điện ảnh (Bộ VH,TT&DL), trong Đề án “Chiến lược và Quy hoạch phát triển điện ảnh đến năm 2020, tầm nhìn đến năm 2030”, mới đưa ra để nhận ý kiến góp ý triển khai; đề án muốn xác định một lộ trình cụ thể đưa nền điện ảnh Việt tiến thêm những bước dài, có năng lực sản xuất 40-45 phim truyện/năm, có ít nhất 35% số buổi chiếu phim truyện Việt Nam trên tổng số buổi chiếu phim tại rạp; năm 2030, Điện ảnh Việt Nam trở thành nền điện ảnh có uy tín ở châu Á, sản xuất 55 đến 60 phim truyện/năm, đạt ít nhất 45% số buổi chiếu phim truyện Việt Nam trên tổng số buổi chiếu phim tại rạp… Giai đoạn từ năm 2014 đến 2016 sẽ ưu tiên xây dựng các rạp mới tại các tỉnh, thành chưa có rạp. Giai đoạn hai từ 2016 đến 2020 sẽ xây dựng rạp tại các tỉnh, thành phố trực thuộc trên cả nước. Các rạp chiếu phim sẽ đáp ứng tiêu chuẩn số. Ngoài ra sẽ đầu tư xây mới trường quay tại TPHCM, Đà Nẵng; xây dựng tại Hà Nội và TPHCM mỗi thành phố một trung tâm chiếu phim hiện đại…
Ở phía Bắc, trường quay Cổ Loa, khi xây dựng đã được đầu tư tới hơn 100 tỷ đồng. Trường quay này đã phục vụ cho một số bộ phim như Thái sư Trần Thủ Độ, Huyền sử thiên đô v.v… song những bối cảnh dựng lên phần nhiều là được sản xuất tạm bợ bằng xốp, nên chỉ một thời gian sau, vì nắng mưa, thiếu kinh phí bảo trì, nên đã nhanh chóng xuống cấp thảm hại, chỗ nào cũng là những đền đài, lầu gác… nhếch nhác, hoang tàn. Và, cái gọi là trường quay, chỉ sau một giai đoạn sử dụng rất ngắn và chưa thực sự đem lại hiệu quả nào đáng kể trên phim ảnh, đã rơi vào tình trạng cỏ mọc rêu phong.
Đúng là Việt Nam đang vô cùng thiếu phim trường đạt chuẩn. Mới chỉ có một số ít phim trường, thực chất chỉ là một số bối cảnh có quy mô nhỏ và rất hạn chế khi sử dụng. Đa số các phim vẫn phải sử dụng bối cảnh tự nhiên hoặc bối cảnh đi mượn, đi thuê nhà dân là chính. Những phim muốn dựng lại các bối cảnh khó, đặc biệt là thời kỳ cổ đại, niên đại càng xa càng khó phục dựng thì buộc phải… mang ra nước ngoài. Thực trạng ấy vừa dễ dẫn tới kết quả phim dựng xong sẽ thiếu bản sắc văn hóa Việt, vừa làm phát sinh kinh phí lớn.
Phim trường tư nhân có khả thi?
Đạo diễn Đỗ Minh Tuấn nghe nói đến việc xây dựng các trường quay lớn thì rất vui. Nhưng ông cũng băn khoăn cho rằng, đây thực sự là một chủ trương lớn nên rât cần phải nghiên cứu kỹ dự án mới có thể khả thi.
Đạo diễn Cường Ngô cho biết các phim anh đã quay từ Bắc chí Nam đoàn làm phim đều rất cực khổ khi chạy bối cảnh nên nếu như có trường quay thì quá vui. Hiện tại ở phía Nam toàn phải quay cảnh thật; một số cảnh ngoài đường thì phải chặn xe cộ lại rất cực, số ít studio thì chẳng khác gì nhà kho. Nếu như có thể dựng được các cảnh biển, núi, sông, đường phố… như các phim trường của Canada, Mỹ… thì quá tốt.
Đạo diễn Ngô Quang Hải khẳng định: “Đầu tư cho cơ sở vật chất điện ảnh là đúng hướng, bởi điện ảnh là phương tiện giao lưu văn hóa với thế giới cực kỳ hữu hiệu; mà bất kỳ một nền văn hóa nào, muốn giao lưu được với thế giới, thì rất cần phải đầu tư tử tế cho phương tiện giao lưu. Tôi rất quan tâm tới khía cạnh có thể xã hội hóa để cả tư nhân và nhà nước cùng tham gia chung tay xây dựng các dự án này. Nhưng dù sao đây cũng sẽ là những món đầu tư rất lớn nên cần phải chi tiết hóa từng phần của dự án, cả nội dung xây dựng lẫn dự toán chi tiêu và kinh doanh trường quay. Chừng nào những người viết đề án có thể đặt ra được hết các tình huống và trả lời được hết các câu hỏi phản biện, chừng đó mới hấp dẫn các nhà đầu tư tương lai và dự án mới khả thi”.
Đạo diễn Đinh Đức Liêm cho rằng: “Có xây dựng thêm thì quá tốt nhưng nói thật là chúng tôi chỉ sợ bày ra việc gì cũng đầu voi đuôi chuột, không biết đầu tư, không biết quản lý. Phim trường ở các nước được đầu tư với chất liệu bền vững và thiết kế tốt, thích hợp cho nhiều bối cảnh xã hội, khi hoàn thiện được đưa vào sản xuất khai thác tốt cả trong phim lẫn phục vụ du lịch nên rất hiệu quả. Còn ở Việt Nam, sản xuất phim truyền hình thì người tiêu thụ là nhà đài, đã được chốt giá từ trước và giá khá thấp, sản xuất phim chiếu rạp thì đạo diễn phải đặt nhà đặt cửa vào ngân hàng vay tiền làm phim, không có người xem là đạo diễn mất nhà. Thế nên việc sử dụng trường quay, nếu giá thuê không hợp lý thì thà thuê ngoài nhà dân hoặc tận dụng bối cảnh tự nhiên còn hơn. Tôi không tin rằng các cá nhân hào hứng tham gia đầu tư cho dự án xây dựng phim trường. Đầu tư một món hàng có giá trị cao như thế, ai là cá nhân đủ lực để tham gia? Và xây dựng xong, ai sẽ là người tiêu thụ?”.
Sau khi đắc quả A-la-hán, Tôn giả Mục-kiền-liên vận thần thông đi khắp các cõi tìm người mẹ đã khuất. Thấy mẹ đang chịu đói khát khổ sở trong kiếp ngạ quỷ, Ngài đau lòng vô cùng, vội dâng lên mẹ bát cơm. Lòng bỏn sẻn tham lam chưa dứt, bà sợ chúng ma cướp giật nên đưa tay che bát cơm. Nhưng cơm đã hóa thành lửa đỏ!
Tại nhiều trường học trên địa bàn TP Hồ Chí Minh, sự nghèo nàn về đầu sách, không gian đọc khiến nhiều học sinh (HS) không có hứng thú đến thư viện. Cộng với sự phát triển các thiết bị công nghệ số, càng khiến các em hờ hững với tài nguyên sách.
Chiều ngày 24/7, một người bạn gửi tin nhắn qua zalo thông báo việc thành phố Đà Nẵng mới phát hiện một người nhiễm Covid trong cộng đồng. Tôi bán tín bán nghi và cũng thầm hy vọng đó là tin giả. Mặc dù những tin nhắn giả đã được hạn chế rất nhiều từ khi bùng phát dịch lần 1 nhưng việc tin lan truyền trên mạng cũng chưa chắc đã là đúng.
Những khó khăn từ đợt dịch Covid-19 hồi đầu năm còn chưa kịp khắc phục, ngành xuất bản trong nước đang phải đối diện với đợt dịch tái bùng phát. Giải pháp nào cho ngành xuất bản trong giai đoạn hiện nay?
Thị trường tổ chức biểu diễn cải lương tại TPHCM những năm gần đây sôi động hẳn vì sự xuất hiện của nhiều đơn vị xã hội hóa cùng Nhà hát Cải lương Trần Hữu Trang dàn dựng nhiều chương trình, vở diễn, thu hút được sự quan tâm của khán giả mộ điệu.
Covid-19 là gì? Nếu có người hỏi tôi câu ấy, tôi sẽ trả lời là chấp nhận và thích nghi.
Nhan Hồi là đệ tử giỏi của Khổng Tử. Một lần đang khi Nhan Hồi nấu cơm trong bếp, Khổng Tử đi ngang qua, ông nhìn thấy Nhan Hồi múc cơm ăn vụng.
Đại dịch Corona đang tác hại một cách khủng khiếp. Từ mức tử vong 3.331 tại Trung Quốc vào đầu tháng 4-2020, theo thống kê chính thức, chỉ sau một thời gian ngắn - tính đến ngày 29-4-2020 - con số này đã vọt lên 217.596 người tử vong; tổng số ca nhiễm tăng đến 3.134.199 người (1).
Tương truyền, trong văn hóa Việt Nam xưa, khi gặp nhau, chào nhau các cụ ta thường úp hai bàn tay vào nhau nắm chặt và xá người đối diện. Còn cái “vụ bắt tay” mà chúng ta thường thấy lâu nay là chỉ có từ khi thực dân Pháp đô hộ nước ta(!)
VŨ NHIÊN
Những ngày giáp Tết, giữa rộn ràng bánh mứt, chợ hoa, giữa những cơn mưa phùn nhè nhẹ và chút gió xuân hây hẩy gợn mình, đây đó trên mặt báo đã có những tin tức về loại dịch mới khi ấy gọi là Corona bùng phát ở thành phố Vũ Hán, Trung Quốc.
Người Bhutan không làm việc kiếm tiền suốt cả ngày. Đủ sống là được rồi. Họ dành nhiều thời gian rảnh để tận hưởng các niềm vui khác trong cuộc sống…
Lại một mùa Phật đản trở về trên quê hương chúng ta trong bối cảnh tín đồ sẽ có thể không đến chùa dự các lễ kính mừng ngày Đản sinh của Đức Thế Tôn, ngày Vesak Liên Hiệp Quốc - sự kiện văn hóa tâm linh của nhân loại, vì ảnh hưởng của đại dịch Covid-19…
Trong một lần xem bộ phim Cuộc đời Đức Phật, tôi còn nhớ loáng thoáng lời Ngài dạy rằng “nhìn vào trong một chiếc lá bồ-đề mà thấy được mặt trăng, mặt trời…”.
Ngày thứ 4 của hai tuần triệt để ở nhà “stay home” thế giới bên ngoài hầu như sa mạc...
Cảm ơn bạn đã hỏi thêm câu mình nói hôm trước: Thời buổi “Cô-vi 19” hoành hành khắp thế giới này, thì với những người đã có “tuổi hơi cứng” như tụi mình nên thực hành các hạnh Độc cư, Thiền định, Kham nhẫn, Tri túc mà Phật đã dạy từ hơn hai ngàn sáu trăm năm trước để có một nếp sống An Lạc và Hạnh Phúc.
Khi tác giả viết những dòng này, đại dịch Corona đang tiếp diễn khốc liệt trên thế giới. Châu Âu đang ở cao điểm của dịch bệnh, số tử vong tại Ý đã cao hơn so với Trung Quốc.
Đọc “Hồn Trương Ba, da hàng thịt”, nhiều người thích đi tìm xung đột, đi tìm bài học thời sự, đi tìm bài học có tính dự báo và vô số những bài học giá trị khác.
Việt Nam có một khối lượng đồ sộ các di sản đa dạng và phong phú. Tuy nhiên, công tác quản lý di sản ở Việt Nam hiện nay còn nhiều bất cập.
Khắp mọi nơi trên thế giới, các sự kiện văn hóa đang bị hủy bỏ vì dịch coronavirus. Một số phòng hòa nhạc đang cố gắng chống chọi lại xu hướng này bằng cách vẫn tiếp tục biểu diễn trong khán phòng trống khán giả và chia sẻ buổi hòa nhạc trực tuyến.
Nhiều phụ huynh lo lắng giá sách giáo khoa sẽ tăng khi thực hiện chủ trương xã hội hóa. Mới đây, Bộ Giáo dục và Đào tạo yêu cầu giá sách giáo khoa trong chương trình giáo dục phổ thông mới không vượt giá sách hiện hành. Điều này mang lại niềm vui cho phụ huynh nhưng lại khiến các nhà xuất bản “đứng ngồi không yên”. Trước tình hình này, có ý kiến đề xuất Bộ Giáo dục và Đào tạo thành lập hội đồng thẩm định giá sách.