NGUYỄN GIA NÙNG Cựu chiến binh Người bác sĩ quân y già vừa dứt cơn đau tỉnh ra trên giường bệnh Ngỡ ngàng nhìn ông già người Âu lạ hoắc đang run run tìm nắm tay mình “Bác sĩ! Tôi là Giôn, người được bác sĩ cứu sống năm xưa ở Quảng Trị, Khe Sanh Trở lại Việt sau khi biết chuyện Đặng Thuỳ Trâm Tôi sẽ suốt đời mang tội vô ơn Nếu không tìm gặp được ân nhân, bác sĩ” Người bác sĩ già mắt lim dim cố lục tìm trong trí nhớ Những người lính Mỹ bị thương là tù binh nhiều chiến trường, được ông cứu chữa đâu chỉ có mình Giôn! “Là thầy thuốc, cứu chữa người là sứ mệnh thiêng liêng Dẫu ông từng cầm súng ngắm vào tôi Khi bị bắt, là thương binh Tôi đâu thể chối từ mặc cho ông chết được!” Người cựu chiến binh già đến từ nước Mỹ, cười trong nước mắt “Cám ơn! Cám ơn! Chúng ta là cựu chiến binh mà! Nhưng ông còn là thầy thuốc! Tôi biết ông làm sao nhớ được Bao nhiêu người lính thương vong quằn quại dưới tay mình Xin ông hãy tin rằng: Vẫn còn một nước Mỹ văn minh biết xấu hổ, xót đau khi nhận ra những lỗi lầm dù đã thuộc về dĩ vãng Người xuống đường biểu tình chống chiến tranh ở Việt Nam năm xưa đã trở thành Tổng thống(*) Ông Bush cùng vợ sang Việt Nam cũng đã cùng người dân Hà Nội đi cầu nguyện Nhà thờ vô Sài Gòn tìm đến quán ăn ngon!” Phút chia tay, cả hai cùng tay trong tay miệng cười mà lệ ứa chứa chan Giôn tặng lại người cứu mình năm xưa một viên đạn đặt trong hộp nhung màu đỏ “Kỷ vật này suốt mấy chục năm trời, rời Việt tôi vẫn giữ Giờ xin tặng lại bác sĩ cùng muôn vàn lời xin lỗi, cám ơn!” Cả hai cùng giật mình ngơ ngác nhìn lên Từ lúc nào bao nhiêu người đã vây kín xung quanh Trong mắt ai cũng long lanh giọt lệ! ------------------------- (*) Tổng thống Bill Clintơn khi còn là sinh viên đã tham gia xuống đường biểu tỉnh đòi chấm dứt chiến tranh ở Việt Nam Hồn thiêng Tàu đi gác lại đường tà Đèn khuya vàng vọt xót xa chuỗi ngày Dòng người khuất bóng tầng mây Ủ êm lời gió đêm lay đọng về Tàu đi sương núi vân vê Bồn chồn đá sỏi, cơn mê rít gào? Tàu đi trên những chiến hào Hồn sông núi đỏ thắm màu đất xưa Trở mình thấm lạnh giọt mưa Hồi còi mãi vọng tiễn đưa di hài... TRẦN ĐỨC ĐỦ Ngày giỗ Ngày giỗ chồng Dòng lệ không! Sợi tóc trắng chảy Ngược về... gọi mãi Tuổi hai mươi! HUỲNH TUẤN VINH Hoa bất tử Những ngọn nến lung linh như những ngôi sao lung linh trong đêm Những nén nhang nghi ngút như làn sương mai dưới ánh bình minh Bóng tối và bình minh đang giao thoa Những giọt sương mềm rơi trong đêm tối Những giọt nước mắt rơi xuống cỏ của bình minh Giọt sương và nước mắt đang giao thoa Người con gái đi trong thầm lặng Giữa những ngọn nến Giữa những nén nhang Giữa những giọt sương Giữa những dòng lệ Tìm ai trong muôn vàn ngôi mộ giống hệt nhau của Nghĩa trang Liệt sĩ này? Chỉ khác nhau giữa nơi sinh và nơi tử có nấm mồ vô danh. Trên đôi tay mảnh khảnh hàng ngàn đoá hoa bất tử Lặng lẽ âm thầm cúi người kính dâng! (nguồn: TCSH số 221 - 07 - 2007)
|
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết