PHẠM NGỌC TÚY
Lúc tôi đẩy cánh cửa bước vào nhà, ba tôi đang ngồi trầm tư trong ghế bành, bên lò sưởi cháy đỏ rực rỡ. Những ngọn nến được thắp lên làm sáng tỏ căn phòng, thứ ánh sáng mập mờ hư ảo.
Minh họa: Nhím
Tôi chậm chạp đến ghế bành ngồi xuống. Hình như có tiếng chén đũa va chạm nhau dưới bếp. Bà vú già đang dọn cơm. Ba tôi ngước lên nhìn tôi:
- Sao về muộn thế con?
Tôi không muốn đáp nhưng cũng phải đáp, giọng chùng xuống buồn rầu:
- Trời tối nhanh quá, ba à.
Câu trả lời có vẻ không thích hợp với sự chờ đợi của ba tôi. Ông không nói gì, tôi cũng ngồi im. Sự lạnh lẽo bao trùm hai cha con. Những ngọn nến cháy leo lét ở góc phòng, tiếng củi nổ lách tách không sưởi ấm được hồn tôi, một tâm hồn hoang vu lau lách. Tôi mang trong mình chứng bệnh của tuổi mới lớn: tôi đã yêu, vâng và tôi chỉ yêu có một mình.
Tôi đưa mắt nhìn vào ngọn lửa. Ánh lửa hồng như đốt cháy và soi sáng những ý nghĩ trên khuôn mặt tôi. Một khuôn mặt trẻ thơ đáng ghét. Một đôi mắt ngơ ngác lạc loài. Ba tôi chợt ngẩng lên:
- Trông con có vẻ mệt. Lấy giùm ba một viên thuốc bổ.
- Con quên chưa uống thuốc ngày hôm nay.
Tôi cúi xuống chất thêm củi vào lò sưởi rồi đứng dậy, lấy thuốc và nước nóng cho ba tôi. Ông lặng lẽ nhìn tôi một chốc. Tôi bước tới cửa sổ. Gió lạnh. Hai con mắt tôi mở to nhìn vào bóng tối.
*
Bữa cơm trôi qua mau chóng. Ba tôi đi pha cà phê cho cả hai người. Tôi ngồi im trên ghế bên cửa sổ và vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời. Nỗi nhớ lại dâng lên đầy ắp. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bồn chồn kỳ lạ. Hớp cà phê nóng hổi làm tôi tỉnh táo. Tôi nhớ đến chàng và nghĩ thầm: “Chàng không để ý gì đến ta, không bao giờ”. Ý nghĩ làm tôi thấy khích động và đứng dậy.
- Mày đi đâu đó?trên khuôn mặt tôi. Một khuôn mặt trẻ thơ đáng ghét. Một đôi mắt ngơ ngác lạc loài. Ba tôi chợt ngẩng lên:
- Trông con có vẻ mệt. Lấy giùm ba một viên thuốc bổ.
- Con quên chưa uống thuốc ngày hôm nay.
Tôi cúi xuống chất thêm củi vào lò sưởi rồi đứng dậy, lấy thuốc và nước nóng cho ba tôi. Ông lặng lẽ nhìn tôi một chốc. Tôi bước tới cửa sổ. Gió lạnh. Hai con mắt tôi mở to nhìn vào bóng tối.
*
Bữa cơm trôi qua mau chóng. Ba tôi đi pha cà phê cho cả hai người. Tôi ngồi im trên ghế bên cửa sổ và vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời. Nỗi nhớ lại dâng lên đầy ắp. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bồn chồn kỳ lạ. Hớp cà phê nóng hổi làm tôi tỉnh táo. Tôi nhớ đến chàng và nghĩ thầm: “Chàng không để ý gì đến ta, không bao giờ”. Ý nghĩ làm tôi thấy khích động và đứng dậy.
- Mày đi đâu đó?
Tôi chợt xúc động vì giọng nói của ba tôi, nỗi đau đớn lại bùng lên dữ dội:
- Con muốn ra ngoài.
- Uống cho hết cà phê đã.
- Không.
Tôi muốn đi ngay tức khắc và đẩy nhẹ cửa lưới, bước xuống thềm. Ba tôi đứng lên vội vàng:
- Chờ ba một lát.
Năm phút sau ông trở ra với chiếc áo choàng trên người. Tôi chỉ đứng ngang vai ba tôi và cảm thấy lòng dịu lại trong vòng tay rắn chắc ấm áp của ông. Con đường đá dốc dẫn xuống chân đồi hình như sáng hơn mọi khi. Những hòn đá nhọn hoắc ngửa mặt lên trời như đang lắng nghe tiếng hát về đêm của gió. Những bóng lá phơi mình dưới mặt trời đêm ướt đẫm sương. Không gian yên tĩnh, bốn bề gió biển thổi tới, sự yên tĩnh đến rợn người. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời. Ánh trăng yếu ớt dội ánh sáng xuống mặt đất. Thứ ánh sáng xanh xao huyền ảo. Có những đám mây đen đang che khuất dần ánh trăng, làm con đường chúng tôi đi tối hơn. Trước mặt như tiếng thì thầm của lá, của hoa, lẫn tiếng than van của côn trùng với khí lạnh bao trùm lởn vởn. Sương xuống nhiều. Cảm giác kỳ thú lẫn mơ hồ trước cảnh đẹp huyền bí của đêm trăng bờ biển làm tôi ngây ngất. Hình như tóc tôi đã ướt đẫm. Cả ba tôi cũng thế. Ông yên lặng như đang đắm mình vào những suy tưởng. Tôi thôi nhìn trời vì đám mây đã tan đi, ánh sáng mặt trăng chiếu xuống nhưng không rõ ràng lắm. Âm thanh đá sỏi reo vui dưới chân hai người. Những đêm không trăng sao, tôi có thể đoán thấy vực sâu tận cùng của nó. Bây giờ thì trăng sao đầy trời khiến tôi chỉ thấy bề mặt.
Chúng tôi đã xuống hết con đường dốc. Bãi biển nằm phơi mình dưới ánh trăng khoe làn áo bạc lấp lánh. Những làn sóng lăn tăn đập nhẹ vào bờ đá gây nên âm thanh dịu nhẹ rì rào. Âm thanh gieo vào lòng người những cảm giác êm ái kỳ thú. Mười năm ở biển tạo cho tôi cá tính trầm lặng, yêu thích những gì thầm kín, xa vời như tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá mỗi đêm khuya. Sự lẻ loi cô độc của đời người - đôi khi của phẳng lặng hay cuồng nộ giận dữ như biển cả. Cái cảm giác hư ảo luôn luôn bàng bạc trong tôi mỗi lần đi dạo trên bãi cát vắng. Bây giờ nó cũng tương tự như vậy. Tôi chợt nhớ đến hòn đá đầu người, nơi lưu bao kỉ niệm giữa tôi và chàng. Giờ đây nó đã nằm khuất trong sương, ở một nơi nào đó mà tôi tìm thấy. Gió lạnh từ bãi biển thổi lên buốt cả mặt mũi. Tôi nhìn ba tôi, thấy khuôn mặt đầy vẻ lo nghĩ suy tư. Hai người cứ lẳng lặng đi dọc theo bãi cát vắng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Tôi phóng tầm mắt về phía chân trời nhưng chẳng thấy gì. Chỉ thấy một vùng đen thẳm tít mù. Bây giờ mặt biển hiền hòa hơn bao giờ hết. Tôi cúi nhìn xuống bãi cát thấy làn nước bạc đang sắp sửa liếm bước chân mình.
Ánh trăng cứ lẽo đẽo theo hoài không rời. Chưa ai thốt một lời nào. Đêm yên lặng quá, đêm huyền bí quá. Nghe đâu đây tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá như một lời ru thần thoại. Tôi có cảm tưởng mình đang bay đi trên chốn từng không. Tâm hồn lâng lâng siêu thoát không lợm vết nhơ. Những ám ảnh suy tư hồi chiều biến đi không để lại dấu vết. Sự mệt mỏi chán chường trong tôi cũng tàn lụi dần. Đột nhiên tôi có ý muốn đi nữa, đi hoài không bao giờ ngừng, biết sẽ đến tận cùng chân trời? Ở đó là thiên đường của hạnh phúc tuổi thơ mà bao người từng ao ước. Tôi nghĩ đến một cõi Thiên thai của Lưu Nguyễn, ở đó đời đời là mùa xuân trẻ mãi không già. Tôi bỗng khám phá mình là một con bé điên rồ hết sức. Sự khám phá đó khiến tôi trong một lúc ngơ ngẩn bàng hoàng. Nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, cách xa ngọn đồi mà không hay. Tôi nhìn ba tôi, thấy khuôn mặt ba tôi lạnh lùng vô sắc như một pho tượng. Nhìn nghiêng khuôn mặt ông khá đẹp, cái đẹp cứng rắn tiềm tàng sức mạnh. Những người đàn bà thường làm cho đàn ông mềm yếu. Riêng ba tôi có lẽ là người không biết đến sự cám dỗ đó. Sự liên tưởng này làm tôi nhớ đến chàng. Chàng, với vầng tráng thông minh và đôi mắt chói ngời nghị lực. Chàng, với ngôn ngữ quen thuộc và nụ cười quyến rũ. Mọi động tác của chàng đều ảnh hưởng mạnh đến tôi. Tuy nhiên, tôi chưa là thiếu nữ. Và cái tuổi trăng tròn của tôi thật ra không đẹp chút nào.
Chúng tôi đã im lặng đi một đoạn đường khá dài. Những ý nghĩ về chàng khiến nỗi đau đớn dày vò trở lại trí óc tôi. Tôi rùng mình chợt nắm lấy bàn tay của ba tôi và đi sát vào ông như muốn tìm một chút hơi ấm. Một điểm tựa chắc chắn để che chở nương nhờ. Ít nhất ông cũng là người trên đời thương yêu tôi. Dù ông không hiểu tâm trạng của tôi hiện giờ. Mẹ tôi ra đi đã mười năm không trở lại. Bà là một hạt sương rơi xuống mặt hồ rồi mất dấu. Nhưng tôi vẫn hy vọng có ngày bà trở lại.
Trước mắt tôi bỗng dưng tối sầm. Ánh trăng đã lọt vào trong đám mây. Một ngọn gió lạnh tạt qua mặt làm tôi sực tỉnh và nhớ đến hiện tại. Tôi ngước lên nhìn ba tôi. Tôi gọi nhỏ:
- Ba.
Ông giật mình quay lại, đôi mắt ông mơ hồ nhìn lại tôi:
- Cái gì?
- Chúng ta đi dạo suốt đêm như thế này sao?
- À, - bàn tay ông nhẹ nhàng đặt lên vai tôi - mày không nhắc thì ba quên mất. Thôi, trở về con.
Chúng tôi quay lại con đường cũ. Mặt trăng dường như sáng hơn.
P.N.T
(SHSDB33/06-2019)
PHẠM PHƯƠNG Y cao lớn và nhàu nát. Điều đó làm cho con người y trở nên bí ẩn khác thường. Ở y, người ta thấy rõ đường nét của một người Âu với sống mũi cao và đôi mắt sâu hoắm như một vết thương. Nhưng, cũng trong vết thương sâu hoắm ấy, rõ ràng hiển hiện một sự mênh mang đến kì cục. Trong đôi mắt ấy... có biển cả. Và, đen sì - một màu đen Hoa Bắc chính gốc không lẫn đi đâu được.
HỒNG NHU BỮA TIỆC ĐÔI TÌNH NHÂN
NGUYỄN THÀNH LONG - Kính lạy Cha. Cha cho gọi con. Cha thấy trong người thế nào ạ? - Cha cảm ơn con đã tới. Có lẽ con là người cuối cùng Cha trò chuyện ở trên đời. Sắp sửa ra đi. Cha thấy Cha cô độc lắm.
NGUYỄN ĐẠT Nhớ Đoàn Đại Oanh Có thể chiều tối đã xuống lúc tôi say, ngủ gục ở bàn rượu. Không phải mình tôi, mà chúng tôi; cả thảy bốn người, tính gồm chủ gia trong đó, anh ấy tên Giang.
UÔNG TRIỀU Khi còn bé, đã có lần Điểm Bích được mọi người kể cho nghe câu chuyện về mẹ mình. Mẹ Điểm Bích là nàng Ba, một thôn nữ xinh đẹp, bạc phận.
HẠO NGUYÊN 1. Trong căn phòng chạng vạng và thoảng mùi khói thuốc, hai người đàn ông trầm ngâm.
TRẦN THÙY MAITối thứ bảy cuối tuần, Phương tuyên bố:- Tuần sau anh bắt đầu viết tập hai bộ tiểu thuyết của anh Nhớ đừng huy động vào việc gì hết đấy nhé...
LÊ MINH KHUÊ Tường lên chuyến xe rời khu cải tạo phạm nhân sau cùng. Đành phải ngồi cạnh một người đàn bà. Tường nhận ra bà khi ngồi sau bàn nói chuyện với bố.
HOÀNG NHI “Chẳng có chút kinh nghiệm nào trước cõi vô tận không dò được của tâm hồn. Chỉ có sự kinh ngạc trước sự bấp bênh về cái tôi và bản sắc của nó.” (Milan Kundera)
LGT: Trại sáng tác văn học Hương Vân (thôn Lại Bằng, huyện Hương Trà) do Hội Nhà văn TT. Huế đứng ra tổ chức. Trong vòng 10 ngày của tháng 7 trăng vàng trong các mảnh vườn hoa trái, 10 trại viên đã để lại tình cảm sâu đậm với người dân xứ miệt vườn nơi đây bằng những trang văn đầy chất lãng tử. Bên cạnh đó, ở mặt chìm của tác phẩm, những “bụi bặm” từ xã hội công nghiệp cũng được phản ảnh một cách thâm trầm nhưng khẩn thiết...Sông Hương xin giới thiệu một số ít tác phẩm từ Trại viết này.
TRIỀU NGUYÊN Chị Mảnh vác chiếc xe đạp nước đi trước, còn tôi vác sào, chống lẽo đẽo đi sau như cái bóng. Đi một quãng tôi phải dừng lại trở vai, rồi cố bước thật nhanh để bám kịp chị.
NGUYỄN TOÀN Nhà có hai chị em. Chị như chim công, nó chẳng bằng cú. Đấng tạo hóa sau khi tạo tác một sinh vật xinh đẹp như chị chắc phải lấy làm mãn nguyện sung sướng. Rồi trong lúc quá chén ngài đã vô tình tạc nên một sinh vật dị hình nữa, là nó.
PHẠM PHƯƠNG Thằng bé đứng bên sông. Nó thấy màu đỏ ửng phía chân trời, nơi có hàng thùy dương và con đường đất ẩm. Đứa con gái nhà ai, trong làn khói lam chiều rơm đốt giữa mùa, mặc một bộ đồ cỏ úa, đang tha thẩn nhặt cỏ gà.
NGUYỄN HỮU HỒNG MINH Khi về già người ta thường hoài niệm về tuổi trẻ và thích ngồi đợi những buổi sáng. Bởi vì đêm tối lạnh lẽo và âm u làm sao!
DẠ NGÂN Sau giấc ngủ trưa, hai chiếc gối kê cao trên đầu giường, tôi bắt đầu buổi làm việc tại nhà như vậy. Đó là sự nhân nhượng của toà báo với những biên tập viên cao niên và tôi, cũng như nhiều đồng lứa trong giới, tận hưởng đặc quyền đó bằng trách nhiệm tự giác thường trực.
NHẤT LÂM Tết êm đềm trôi hết tháng Giêng, mà bầu trời thung lũng Mu Lu còn khá lạnh. Chập tối, hơi đá từ dãy núi Ta Chan phả ra, sương buông màn màu sữa đục.
HUY PHƯƠNG Đã nghe thấy tiếng gió rì rào, như từng đợt sóng nhỏ tràn qua mái nhà. Trời trở rét… Chả trách mà tối hôm qua, cánh cửa kính cứ hết sập lại mở, rập rình mấy lần làm anh mất ngủ.
LÊ VĂN… Rồi cũng xong … Anh lơ xe nhảy lên cuối cùng, la lớn:- Tới đi chú Tám ơi!
QUỐC THÀNH - Xin người hoàn lại xiêm y cho ta - một thiếu nữ ngâm mình trong làn nước thơm khẩn khoản. - Mộng ba năm, bây giờ mới có, ta chỉ muốn nàng hứa một lời là được - chàng trai trẻ quay lưng về phía mặt hồ vòi vĩnh.
NGUYỄN THẾ TƯỜNG Sáng nay, ông Tổng biên tập gọi tôi tới bảo đi ngay dự lễ khánh thành một chiếc cầu. Tôi loáng quáng xách máy chạy ra xe, không kịp cả dặn vợ cắt cơm trưa.