PHẠM NGỌC TÚY
Lúc tôi đẩy cánh cửa bước vào nhà, ba tôi đang ngồi trầm tư trong ghế bành, bên lò sưởi cháy đỏ rực rỡ. Những ngọn nến được thắp lên làm sáng tỏ căn phòng, thứ ánh sáng mập mờ hư ảo.
Minh họa: Nhím
Tôi chậm chạp đến ghế bành ngồi xuống. Hình như có tiếng chén đũa va chạm nhau dưới bếp. Bà vú già đang dọn cơm. Ba tôi ngước lên nhìn tôi:
- Sao về muộn thế con?
Tôi không muốn đáp nhưng cũng phải đáp, giọng chùng xuống buồn rầu:
- Trời tối nhanh quá, ba à.
Câu trả lời có vẻ không thích hợp với sự chờ đợi của ba tôi. Ông không nói gì, tôi cũng ngồi im. Sự lạnh lẽo bao trùm hai cha con. Những ngọn nến cháy leo lét ở góc phòng, tiếng củi nổ lách tách không sưởi ấm được hồn tôi, một tâm hồn hoang vu lau lách. Tôi mang trong mình chứng bệnh của tuổi mới lớn: tôi đã yêu, vâng và tôi chỉ yêu có một mình.
Tôi đưa mắt nhìn vào ngọn lửa. Ánh lửa hồng như đốt cháy và soi sáng những ý nghĩ trên khuôn mặt tôi. Một khuôn mặt trẻ thơ đáng ghét. Một đôi mắt ngơ ngác lạc loài. Ba tôi chợt ngẩng lên:
- Trông con có vẻ mệt. Lấy giùm ba một viên thuốc bổ.
- Con quên chưa uống thuốc ngày hôm nay.
Tôi cúi xuống chất thêm củi vào lò sưởi rồi đứng dậy, lấy thuốc và nước nóng cho ba tôi. Ông lặng lẽ nhìn tôi một chốc. Tôi bước tới cửa sổ. Gió lạnh. Hai con mắt tôi mở to nhìn vào bóng tối.
*
Bữa cơm trôi qua mau chóng. Ba tôi đi pha cà phê cho cả hai người. Tôi ngồi im trên ghế bên cửa sổ và vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời. Nỗi nhớ lại dâng lên đầy ắp. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bồn chồn kỳ lạ. Hớp cà phê nóng hổi làm tôi tỉnh táo. Tôi nhớ đến chàng và nghĩ thầm: “Chàng không để ý gì đến ta, không bao giờ”. Ý nghĩ làm tôi thấy khích động và đứng dậy.
- Mày đi đâu đó?trên khuôn mặt tôi. Một khuôn mặt trẻ thơ đáng ghét. Một đôi mắt ngơ ngác lạc loài. Ba tôi chợt ngẩng lên:
- Trông con có vẻ mệt. Lấy giùm ba một viên thuốc bổ.
- Con quên chưa uống thuốc ngày hôm nay.
Tôi cúi xuống chất thêm củi vào lò sưởi rồi đứng dậy, lấy thuốc và nước nóng cho ba tôi. Ông lặng lẽ nhìn tôi một chốc. Tôi bước tới cửa sổ. Gió lạnh. Hai con mắt tôi mở to nhìn vào bóng tối.
*
Bữa cơm trôi qua mau chóng. Ba tôi đi pha cà phê cho cả hai người. Tôi ngồi im trên ghế bên cửa sổ và vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời. Nỗi nhớ lại dâng lên đầy ắp. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bồn chồn kỳ lạ. Hớp cà phê nóng hổi làm tôi tỉnh táo. Tôi nhớ đến chàng và nghĩ thầm: “Chàng không để ý gì đến ta, không bao giờ”. Ý nghĩ làm tôi thấy khích động và đứng dậy.
- Mày đi đâu đó?
Tôi chợt xúc động vì giọng nói của ba tôi, nỗi đau đớn lại bùng lên dữ dội:
- Con muốn ra ngoài.
- Uống cho hết cà phê đã.
- Không.
Tôi muốn đi ngay tức khắc và đẩy nhẹ cửa lưới, bước xuống thềm. Ba tôi đứng lên vội vàng:
- Chờ ba một lát.
Năm phút sau ông trở ra với chiếc áo choàng trên người. Tôi chỉ đứng ngang vai ba tôi và cảm thấy lòng dịu lại trong vòng tay rắn chắc ấm áp của ông. Con đường đá dốc dẫn xuống chân đồi hình như sáng hơn mọi khi. Những hòn đá nhọn hoắc ngửa mặt lên trời như đang lắng nghe tiếng hát về đêm của gió. Những bóng lá phơi mình dưới mặt trời đêm ướt đẫm sương. Không gian yên tĩnh, bốn bề gió biển thổi tới, sự yên tĩnh đến rợn người. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời. Ánh trăng yếu ớt dội ánh sáng xuống mặt đất. Thứ ánh sáng xanh xao huyền ảo. Có những đám mây đen đang che khuất dần ánh trăng, làm con đường chúng tôi đi tối hơn. Trước mặt như tiếng thì thầm của lá, của hoa, lẫn tiếng than van của côn trùng với khí lạnh bao trùm lởn vởn. Sương xuống nhiều. Cảm giác kỳ thú lẫn mơ hồ trước cảnh đẹp huyền bí của đêm trăng bờ biển làm tôi ngây ngất. Hình như tóc tôi đã ướt đẫm. Cả ba tôi cũng thế. Ông yên lặng như đang đắm mình vào những suy tưởng. Tôi thôi nhìn trời vì đám mây đã tan đi, ánh sáng mặt trăng chiếu xuống nhưng không rõ ràng lắm. Âm thanh đá sỏi reo vui dưới chân hai người. Những đêm không trăng sao, tôi có thể đoán thấy vực sâu tận cùng của nó. Bây giờ thì trăng sao đầy trời khiến tôi chỉ thấy bề mặt.
Chúng tôi đã xuống hết con đường dốc. Bãi biển nằm phơi mình dưới ánh trăng khoe làn áo bạc lấp lánh. Những làn sóng lăn tăn đập nhẹ vào bờ đá gây nên âm thanh dịu nhẹ rì rào. Âm thanh gieo vào lòng người những cảm giác êm ái kỳ thú. Mười năm ở biển tạo cho tôi cá tính trầm lặng, yêu thích những gì thầm kín, xa vời như tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá mỗi đêm khuya. Sự lẻ loi cô độc của đời người - đôi khi của phẳng lặng hay cuồng nộ giận dữ như biển cả. Cái cảm giác hư ảo luôn luôn bàng bạc trong tôi mỗi lần đi dạo trên bãi cát vắng. Bây giờ nó cũng tương tự như vậy. Tôi chợt nhớ đến hòn đá đầu người, nơi lưu bao kỉ niệm giữa tôi và chàng. Giờ đây nó đã nằm khuất trong sương, ở một nơi nào đó mà tôi tìm thấy. Gió lạnh từ bãi biển thổi lên buốt cả mặt mũi. Tôi nhìn ba tôi, thấy khuôn mặt đầy vẻ lo nghĩ suy tư. Hai người cứ lẳng lặng đi dọc theo bãi cát vắng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Tôi phóng tầm mắt về phía chân trời nhưng chẳng thấy gì. Chỉ thấy một vùng đen thẳm tít mù. Bây giờ mặt biển hiền hòa hơn bao giờ hết. Tôi cúi nhìn xuống bãi cát thấy làn nước bạc đang sắp sửa liếm bước chân mình.
Ánh trăng cứ lẽo đẽo theo hoài không rời. Chưa ai thốt một lời nào. Đêm yên lặng quá, đêm huyền bí quá. Nghe đâu đây tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá như một lời ru thần thoại. Tôi có cảm tưởng mình đang bay đi trên chốn từng không. Tâm hồn lâng lâng siêu thoát không lợm vết nhơ. Những ám ảnh suy tư hồi chiều biến đi không để lại dấu vết. Sự mệt mỏi chán chường trong tôi cũng tàn lụi dần. Đột nhiên tôi có ý muốn đi nữa, đi hoài không bao giờ ngừng, biết sẽ đến tận cùng chân trời? Ở đó là thiên đường của hạnh phúc tuổi thơ mà bao người từng ao ước. Tôi nghĩ đến một cõi Thiên thai của Lưu Nguyễn, ở đó đời đời là mùa xuân trẻ mãi không già. Tôi bỗng khám phá mình là một con bé điên rồ hết sức. Sự khám phá đó khiến tôi trong một lúc ngơ ngẩn bàng hoàng. Nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, cách xa ngọn đồi mà không hay. Tôi nhìn ba tôi, thấy khuôn mặt ba tôi lạnh lùng vô sắc như một pho tượng. Nhìn nghiêng khuôn mặt ông khá đẹp, cái đẹp cứng rắn tiềm tàng sức mạnh. Những người đàn bà thường làm cho đàn ông mềm yếu. Riêng ba tôi có lẽ là người không biết đến sự cám dỗ đó. Sự liên tưởng này làm tôi nhớ đến chàng. Chàng, với vầng tráng thông minh và đôi mắt chói ngời nghị lực. Chàng, với ngôn ngữ quen thuộc và nụ cười quyến rũ. Mọi động tác của chàng đều ảnh hưởng mạnh đến tôi. Tuy nhiên, tôi chưa là thiếu nữ. Và cái tuổi trăng tròn của tôi thật ra không đẹp chút nào.
Chúng tôi đã im lặng đi một đoạn đường khá dài. Những ý nghĩ về chàng khiến nỗi đau đớn dày vò trở lại trí óc tôi. Tôi rùng mình chợt nắm lấy bàn tay của ba tôi và đi sát vào ông như muốn tìm một chút hơi ấm. Một điểm tựa chắc chắn để che chở nương nhờ. Ít nhất ông cũng là người trên đời thương yêu tôi. Dù ông không hiểu tâm trạng của tôi hiện giờ. Mẹ tôi ra đi đã mười năm không trở lại. Bà là một hạt sương rơi xuống mặt hồ rồi mất dấu. Nhưng tôi vẫn hy vọng có ngày bà trở lại.
Trước mắt tôi bỗng dưng tối sầm. Ánh trăng đã lọt vào trong đám mây. Một ngọn gió lạnh tạt qua mặt làm tôi sực tỉnh và nhớ đến hiện tại. Tôi ngước lên nhìn ba tôi. Tôi gọi nhỏ:
- Ba.
Ông giật mình quay lại, đôi mắt ông mơ hồ nhìn lại tôi:
- Cái gì?
- Chúng ta đi dạo suốt đêm như thế này sao?
- À, - bàn tay ông nhẹ nhàng đặt lên vai tôi - mày không nhắc thì ba quên mất. Thôi, trở về con.
Chúng tôi quay lại con đường cũ. Mặt trăng dường như sáng hơn.
P.N.T
(SHSDB33/06-2019)
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Đám người ngồi đứng lổm nhổm trên đỉnh núi, cao áp mây. Mặt trăng đã nhô lên như một mâm xôi vàng xuộm. Những cái đầu ngẩng lên, tay chỉ chỏ. Mặt trăng như cánh diều chững gió, thả ánh nhìn soi sáng mặt người cuồng nộ. Trời rất thanh. Gió chạy trên lố nhố mái đầu xòa đủ màu tóc.
TRẦN CẢNH YÊN
Chúng tôi về đến Phong Chương lúc mặt trời đã ngả chiều. An, trưởng ban trinh sát tỉnh đội đi cùng tôi như reo lên khi nhìn thấy một con thuyền nhỏ dưới bến. “Chiếc thuyền là của bà Tư đó, nhà ở ngay trên bến kia” - Một phụ nữ gặp chúng tôi ở bờ sông nhanh nhảu mách rồi chỉ cho chúng tôi lối rẽ vào một ngôi nhà nhỏ nằm phía trên bến sông.
TRUNG TRUNG ĐỈNH
Tôi không thể nhớ lại mạch lạc những cuộc hành trình của tôi đã diễn ra thế nào khắp thủ đô. Nhưng hôm nay, nhờ sự ưu ái của bạn bè đã xin giúp cho nhà tôi có chỗ làm - ít ra cũng được gọi như thế, khiến bây giờ tôi có cái yên tâm của người chồng mà bấy lâu tôi cứ tự cho là mình hỏng.
HẠO NGUYÊN
1.
Khi chiếc xe khách đã khuất phía cuối con đường, anh mới kịp nhận ra là mình đã thực sự tách khỏi cuộc sống cũ, những không gian cũ, những thói quen cũ, những quan hệ cũ, để bắt đầu một cái gì đó hoàn toàn chưa có tiền lệ.
THÙY LINH
Mùa thu đã đến, mùa đẹp nhất trong năm đối với tôi. Tôi có cảm tưởng vào tiết thu mát mẻ, dịu buồn, con người ta sống với nhau tốt hơn và xử sự đẹp đẽ hơn.
THÁI BÁ TÂN
1.
Biết tôi viết văn, một anh bạn hiện là kỹ sư lâm nghiệp ở lâm trường S.V miền Tây Nghệ An, có gửi cho tôi một bức thư. Trong thư anh kể chuyện con voi kéo gỗ duy nhất của lâm trường, để như anh nói, tôi dựa vào đó viết một truyện ngắn mà theo anh (nguyên văn) "có thể thu hút được sự chú ý của người đọc".
NGUYÊN QUÂN
Hắn rướn người về phía trước, hai bàn tay tướp máu, mò mẫm bóc từng lớp bóng tối trước mặt, hai đầu gối rách nát nhích dần trên nền đất đá lởm chởm tối đen. Ánh sáng còn ở đâu rất xa…
TRẦN ĐỨC TĨNH
Có người đã từng chửi tôi là đồ chó, chẳng biết tại sao mà họ lại chửi tôi thậm tệ thế?
TRẦN DUY PHIÊN
1.
Trần Việt Chiến là con ngựa chiến. Ai cũng thừa nhận như thế, kể cả những người không ưa anh.
LÊ THỊ MÂY
Anh đợi một cô bé từ bên kia lề phố bước sang, lên tiếng hỏi:
- Này cháu, cho chú hỏi, đây là phường Năm phải không?
LÊ MINH PHONG
“...Người là thánh nhân
Người đã sống trong chúng con
hôm nay và ngày sau
HOA HẠ
Chiều vội vàng kéo tấm lưới mỏng như voan màu đỏ tía choàng xuống vùng phá Tam Giang, gió mơn man thổi nhẹ mang theo mùi chua nồng của đất, mùi ẩm mốc bốc ra từ chòi ông Bảy, mùi món cá bống kho riềng thơm phức đặc trưng rất riêng của cô Hồng ở chòi cạnh bên, mùi nước lá thơm mà dì Tư chiều nào cũng phải có để tắm cho đứa cháu đích tôn mới sinh…
NGUYỄN ĐẶNG MỪNG
Tôi làm vợ anh tròn ba mươi năm. Nhiều đêm chiêm bao thấy hắn, thấy lại vũng Cọp Rằn, tôi ú ớ kêu rên, tỉnh ra nằm khóc ấm ức.
PHẠM XUÂN PHỤNG
Cuộc sống quả thực đầy bất ngờ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cách đây mười năm, anh có một cái tên. Một ngày sau đó, anh mang một cái tên khác cho đến bây giờ: Ma-Niu-La.
PHÙNG TẤN ĐÔNG
Đời là thế. Hơi đâu mà phải hoa chân múa tay thanh minh trước bàn dân thiên hạ điều này điều nọ không mấy hay ho về mình.
PHẠM THỊ HƯƠNG
Ngay sau khi ông khỏe lại, việc đầu tiên ông muốn làm là từ mặt vợ chồng tôi. Mẹ chồng tôi là một người đàn bà cam chịu. Bà không ra phản đối cũng chẳng ra đồng tình. Bà lặng lẽ ngồi mép ghế, cúi đầu như người biết lỗi.
NGUYỄN VĂN
- "Hãy dẹp cái lối tự ái thỏn mỏn ấy đi"- Tôi tự dằn lòng mình bằng một câu như thế, trước khi đạp xe đi đến nhà hắn. Phải mất cả đêm thức trắng tôi mới có được cái quyết tâm như thế. Thực ra, cũng chẳng còn cách nào khác.
NGUYỄN KIÊN
Tôi có anh bạn tên là Trứ, có phòng riêng ở một khu tập thể. Chúng tôi thân nhau từ hồi còn học phổ thông. Sau nhiều năm lang bạt mỗi đứa một phương, nay gặp lại, tình bạn giữa chúng tôi có phần còn thắm thiết hơn xưa.
LÊ MINH PHONG
Trong chợ, những người ăn xin vẫn lết đi theo cách thức riêng biệt của họ. Thỉnh thoảng lại có những đồng tiền lẻ rơi xuống trên những vũng nước đen sì và những người ăn xin lại tranh nhau nhặt chúng rồi xỉ vả nhau cũng bằng thứ ngôn từ riêng biệt của họ. Không biết không gian này có phải là trong ảnh hay không.
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Nó đến vào buổi chiều, cuối mùa hè, khi tôi chơi thả diều trên cánh đồng gần sông với Hà và mấy đứa bạn. Tôi và Hà cùng mười tuổi, sắp vào lớp năm. Nó đến bất thần. Ngang thắt lưng.