Nguyễn Nguyên Phượng - Nguyễn Văn Song - Đinh Tiến Hải - Đinh Ngọc Diệp - Vũ Dy - Nguyễn Chí Ngoan - Nguyễn Ngọc Hưng
Tác phẩm "Chớm đông" (Sơn dầu, 80cm x 100cm, 2022) của họa sỹ Văn Quân
NGUYỄN NGUYÊN PHƯỢNG
Ly hồng sỏi trắng
Lay phay gió lả ngọn tình
Góc vườn cành giấy lung linh bầu trời
Ly hồng sỏi trắng nhỏ nhoi
Vẫn dâng đại mộng cho đời ngát xanh.
NGUYỄN VĂN SONG
Sương
Sương buông mờ phía cánh đồng
Ngùi ngùi dáng mẹ mênh mông trắng chiều
Dòng sông sương thả hoang liêu
Con đò oằn nặng bao nhiêu khói buồn
Tóc xanh buốt sợi sương tuôn
Bấm tay đếm những mất còn phôi pha
Sương giăng lưới chút tình xa
Đắm say mùa cũ giờ là chiêm bao
Mộ cha vỡ giọt sương trào
Nghe như mặn xót thấm vào cỏ may
Đêm qua trời phủ sương dày
Bỗng nghe vọng tiếng chim ngày ấu thơ.
ĐINH TIẾN HẢI
Mùa đi qua những dấu giày
Lặng im
đi
những cơn mê
chẳng còn đâu nữa
lối về cùng nhau
Lặng im
nén tiếng thở sâu
nhốt vào đắng ngọt trên màu mắt xưa
Lặng im nghe những dạ, thưa
vọng chiều phố cổ
một trưa nắng mòn
Chớm tình
vương nét môi son
vết thương tấy nhức
da non
ngực gầy
Tôi nằm
góc khuất đâu đây
niệm lời thú tội dâng đầy mắt đêm
Ngủ đi trăng
gió động thềm
tôi về năm ngón ru mềm cơn say
Mùa đi qua những dấu giày
một cơn gió bấc thổi cay mắt người
Em xa - một cánh hoa rơi
mùa ôm chiều vỡ
tôi ngồi uống đêm.
ĐINH NGỌC DIỆP
Chẳng nhận mình
lồng lộng giữa thiên nhiên
(Với bức tượng “Cô gái thiếu vải” ở một công viên châu Âu)
Em ngược đầu
Hóa tượng.
Sợi tóc giãy lên trong gió đầu ngày
Thân ngửa uốn cong
Đợi gắn một làn môi
Nơi vốn là công viên thành không gian riêng tuyệt đối
Từ chối niêm phong chính mình
Em bật phóng giữa thanh thiên!
Kẻ lẩm nhẩm bạc tiền tự tránh sang bên
Có những cái nhìn tự sỉ
Mọi thấp hèn giải thể trước em!
Đêm. Em trở về căn phòng cũ
Sáng dậy đi làm qua bức tượng kia
Em chẳng nhận ra em
Trót đánh mất mình trong thân phận
Làm vợ, làm mẹ
Cô gái tượng kia thay em nhận ngưỡng mộ của người đời
Em - mỹ nhân đích thực
Ngày làm lụng, lau nhà, giặt gĩu, chăm con...
(Đôi khi nhận những mắng nhiếc tục tằn, vết thâm trên mặt)
Trót đánh mất mình
Thờ ơ trong bàn tay tài hoa của nhà điêu khắc
Để tượng nằm kia nhận hết phần trác tuyệt
Em - những vụn đá dư thừa, người tạc tượng đẽo văng ra!
VŨ DY
Cánh đồng
giấu vào xanh
người về nấp trong hoang vu đất thơm
rúc theo hơi chim mưa
ngậm tiếng kêu tha mùa nặng trĩu
giấu sau tóc
mắt người quầng tím giêng hai
màu môi ấy không li khai trí nhớ
đỏ đường chiều hoang dại
người về cố quận buồn theo
nấp trong mưa
chảy tràn vai mẹ
chấp chới áo vàng lụa cũ
gánh tháng năm luân lạc người
nấp dưới đêm
réo rắc rình nghe ấu thơ
lũ chuột hành khúc rúc rích
những giọt sao buồn hấp hối...
nghe từng tiếng rơi trên căn phần
giấu trong nỗi cô đơn rơm rạ
NGUYỄN CHÍ NGOAN
Đoản khúc quê nhà
Nắng đã về chiều chao chát buổi ngày xưa
Cánh diều quê mặc cạn trên ngọn đồi heo hút gió
Con trâu già nằm dưới bóng râm tiếc ngẩn ngơ buổi đồng
chiều đi mất
Hoàng hôn nào lấp lửng phía chân trời.
Đường quê xưa hoa cải lỡ thì
Cánh chuồn nâu quanh bờ tre dành cả đời gai góc
Tiếng cười trong, ấm những gian nhà cũ mục
Ơi tuổi thơ đi qua? Chưa ghé lại một lần.
Qua mương nước bầu trời leo lẻo xanh
Nỗi nhớ vắt bên rào tươi nguyên dòng mực mới
Bài thơ xưa gục khóc
Ướt cơn mưa chiều trên suối tóc bâng khuâng.
Cây cầu mục nối bờ quê say điệu ví dầu
Gian nhà nhỏ suốt mùa ám khói
Tiếng cười quê những chiều thắp nắng
Như trăm năm chưa qua hết dại khờ...
NGUYỄN NGỌC HƯNG
Cuối năm
Vắt qua mảnh sân rêu là vệt nắng
Vàng hắt vàng hiu
Giọng con dế lửa gọi mùa.
Mải mê thêu thùa
Hoa bướm chập chờn bay đậu
Mấy bông cỏ nheo nheo làm mặt xấu.
Phập phồng gió nâng bờ giậu
Áo nâu sồng khăn điều đỏ
Bà phơi.
Quên tuổi đời mỗi buổi một vơi
Mẹ ngồi đếm ngô đếm thóc
Niềm vui lặng lẽ mọc.
Hương trầm trắng len kẽ tóc
Di ảnh ông nhìn di ảnh cha
Nháy mắt cười
Ngồn ngộn phiên chợ cuối năm đông người
Bộn bề toan lo trĩu gánh
Ấy ơi còn bán héo mua tươi…
(TCSH406/12-2022)
Sinh 1946 tại Liên Minh, Vụ Bản, Nam ĐịnhCử nhân nghệ thuật - Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội - Hội viên Hội Mỹ Thuật Hà Nội.Tác phẩm: Trại Muộn (thơ) NXB Văn học 1995; Mảnh trời qua ô cửa - (thơ) NXB Văn học 1997.
Một tiếng thôi mà bao hàm cả cộng đồng dân tộc, cả xứ sở thân yêu với đồng lúa cánh cò, với núi non điệp trùng và rừng vàng biển bạc, những người vợ thương chồng tạo vóc dáng vọng phu.
(Gửi nhà thơ L.M.T)Em tìm trong lá một vầng trăng xaEm tìm trong cỏ bóng chiều vừa qua.
Đợi tắt mặt trờiĐêm không trăng ta lầm lũi bước sóng đôi với biểnXa khơi thăm thẳm màn đen
Tôi vấp ngã vào ban mai trong trẻoNước sông Hương xanh rười rượi tháng tưMưa đầu hạ, sấm chớp chừng vội vãCơn gió hoang lạ lẫm bước tôi về
LTS: Thanh Thảo tên thật là Hồ Thành Công, sinh 12 - 3 - 1946 tại Mộ Đức Quảng Ngãi. Tốt nghiệp khoa ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội 1969, vào bộ đội, làm báo ở Đài tiếng nói VN, đi chiến trường bộ cuối năm 1970. Là phóng viên chiến trường, ở Ban binh vận R. Sau giải phóng về trại sáng tác Quân khu 5, sau đó giải ngũ, về Hội Văn nghệ Nghĩa Bình và Hội Văn nghệ Quảng Ngãi. Hội viên Hội nhà văn, ủy viên Hội đồng Thơ Hội Nhà văn Việt . Đã in hơn 10 tập thơ và trường ca. Hai lần nhận giải thưởng của Hội Nhà văn Việt cho hai tập thơ “Dấu chân qua trảng cỏ” và trường ca “Những ngọn sóng mặt trời”. Giờ vẫn làm thơ chơi và viết báo kiếm sống.
LTS: Trần Chấn Uy sinh năm 1957, tại Đức Thọ, Hà Tĩnh, hội viên Hội Nhà văn Việt . Anh là một nhà thơ trẻ đã có 5 tập thơ ra mắt bạn đọc. Trần Chấn Uy đi khắp nơi, say mê với cái mình đã chọn, diễn đạt nó với nhiều cung bậc. Tìm kiếm chân lý và cái đẹp để đưa vào thơ, với tấm lòng bao dung, nhân hậu, dưới góc độ nào, giọng thơ Trần Chấn Uy cũng chân chất, mộc mạc, nồng ấm. Nhà thơ Trần Chấn Uy hiện nay công tác ở Đài Truyền hình Khánh Hoà.
LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.
LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép