NGÔ ĐỨC TIẾN Kỷ niệm mái trường (Kính tặng Trường Phan Đăng Lưu - Yên Thành) Tôi vẫn thường có chút tự hào riêng Là lớp đầu học trò trường huyện Ai đếm được ngàn vạn lá dâu nuôi con tằm khôn lớn Để chăng tơ suốt cả đời người. Nghĩ về trường thương nhớ lắm trường ơi Nhớ ngọn đèn khuya sáng qua nhiều thế hệ Nhớ đôi mắt thầy in hình bao lớp trẻ Nhớ mái tranh gầy ngọt ngọn gió nồm nam Tôi nhớ những ngày đất nước gian nan Bom đạn giặc dội lên vùng thương nhớ ấy Chúng tôi đi chân lún trên phù sa sông Tiền, sông Hậu Mà tấm lòng dào dạt nước sông Dinh Tôi nhớ thầy Bài, Thầy Báo, thầy Anh... Nhớ bạn bè tôi Huệ, Châu, Đăng, Tợi... Mấy chục năm qua thêm bao bầu bạn mới Những học trò trường huyện thân thương Nghĩ về trường về khoảng sáng thiêng liêng Về sự vĩnh hằng, về những gì đang sôi động Và kỷ niệm như từng đợt sóng Vỗ vào đời những âm hưởng thân yêu PHAN VĂN TỪ Đồng chiêm Vẫn cây gụ nương Mây Vẫn cây sanh vệ Cụp Vẫn Đồng Cồn Đồng Thành Vẫn tôi chân bùn đất Bươn bả giữa đồng chiêm Vẫn bông lúa thân quen Vàng ươm trong chiều nhạt Vẫn đồng làng thân thuộc Sao tôi nhớ đồng chiêm Tuổi thơ tôi lớn lên Trong hao gầy đời mẹ Những chiều vàng ngõ nhỏ Cõng em ngóng mẹ về Vẫn chỉ dăm con cua Lao xao trong đáy sảo Con nép vào vạt áo Váy nâu mẹ lấm bùn Bây giờ mẹ không còn Đời con bao mới lạ Đồng chiêm thì vẫn thế Như mãi còn dáng mẹ Trong màu vàng đồng ta Cây gụ toả bóng che Tình yêu xưa của mẹ Ngã thân làm ván cửa Soi bóng vào đời sau Bây giờ khác ngày qua Mai sau khác bây giờ Mai sau rồi chẳng biết Ao nâu mẹ lấm bùn Chẳng biết ở thời con Còn cởi trần cuốc đất Riêng màu vàng mùa gặt Mãi tràn đầy ước mơ Như những ngày tuổi thơ Cõng em ngóng mẹ về Nắng chiều vàng ngõ nhỏ HUY HUYỀN Riêng mình ta say Không bạn đến chơi chiều thu này Riêng mình rót chén, riêng mình say Ta nhấp từng ngụm từng ngụm một Cho vị đời cay thấm gan ruột Trăm nỗi buồn đau năm tháng qua Thấp thoáng trước mặt hay lùi xa Dẫu nguôi ngoai hay còn nhức nhối Rượu chảy vào cũng thành sương khói. Ngẫm xem ngày vui được bao nhiêu Cái khôn chẳng có, dại thì nhiều Rút cục thời gian đổi màu tóc Bệnh tật tuổi già đổi hình vóc Đảo điên thế sự tít vòng xoay Muôn nỗi tình đời lắm quắt quay Bạn cũ ai còn, ai đã mất Lưng ai còn thẳng, ai sát đất? Xem ra hoài vọng cũng bằng không Thà ôm trăng vàng trên mặt sông Bắt chước người xưa tim chớm cóng Mượn lửa của rượu để hâm nóng Kìa non xa chếnh choáng vầng trăng Chén tỉnh chén say mình ta chăng? VÕ QUÊ Ap-Sa-Ra Ap-sa-ra nụ cười của em Điệu múa tài hoa bay vào đất nước Ngàn sao khuya long lanh mắt biếc Ap-sa-ra đôi bàn tay gọi trăng Ap-sa-ra huyền thoại vĩnh hằng Hồn thánh thiện trắng màu hoa sáng tạo Nguồn rung cảm hiện thân em kỳ ảo Cung đàn ngân âm hưởng thiên thần Khát vọng tình dâng biển sữa thanh xuân Thấm vào đá đá mềm theo vũ khúc Ap-sa-ra sáng trưng miền đâu suất Hương trầm thơm hồng trái tim thiêng Ap-sa-ra cổ tích uyên nguyên Trường ca về niềm đam mê nghệ thuật Với sức sống diệu kỳ nguyệt nhật Cây không lan ôm thạch nhũ bóng ngời Ap-sa-ra hoá thân cõi người Em tạc vào đêm ngọn nguồn hạnh phúc Em tạc lên ngày ánh dương trước ngực Em tạc vào nhân gian sắc nước hương trời Siem Riep, 20.3.2002 PHẠM DẠ THUỶ Ngôi nhà ấy... Gửi C.Q.T Ngôi nhà ấy với tôi là xa lạ Tôi vẫn tìm thăm khi chợt quay về Con người ấy với tôi là tất cả Của một thời nông nổi hoá u mê Trái tim mùa thu đập nhịp mùa xuân Đôi mắt cũ dõi về phương trời cũ Thấy gì không giữa nghìn trùng quá khứ Thấy gì không trong nắng Huế đang vàng? Trước mặt tôi đầy đặn một nỗi buồn Tình yêu ấy thời gian bào mòn nhẵn Chút hương xưa còn đọng trong linh cảm Còn thơm hoài một góc đời riêng Trước mặt tôi một cuộc sống bình yên Có thể gọi đấy là hạnh phúc Nửa của người - một tình yêu rất thực Nửa của tôi - tình chồng vợ đằm sâu Thôi lặng im đừng nói gì riêng nhau Thời yêu ấy đã qua rồi - vĩnh viễn! Tôi gói nắng sông Hương đem về phố biển Để chiều mưa còn ấm sắc Huế vàng. 3-2002 NGÔ ĐỨC KIÊN Một đời quan họ tôi tìm Người về quan họ hội Lim Tình bằng tôi nhắn còn duyên hỡi người Tựa mạn thuyền ánh sông trôi Tựa vào mắt biếc một thời lênh đênh Tựa vào câu hát trúc xinh Người xinh sợi chỉ cũng tình người ơi Thế rồi câu hát lí lơi Thế rồi vin giậu mùng tơi tôi về Tôi về ấy mấy gốc đa Một bầy chim kít lội ra tang tình Tôi về lối nọ trúc xinh Người xinh, người có chung tình với tôi Thế rồi bèo dạt mây trôi Thế rồi tôi với mồng tơi thẳm buồn... MAI PHƯƠNG Đỗ quyên Hoa này rụng thì hoa kia bừng nở Đỗ quyên tím ngắt trước hiên nhà Ôi sắc tím làm tim ta tím lại Nhớ một người áo tím thuở chưa xa. Kỷ niệm về Huế 2002
|
(Gửi nhà thơ L.M.T)Em tìm trong lá một vầng trăng xaEm tìm trong cỏ bóng chiều vừa qua.
Đợi tắt mặt trờiĐêm không trăng ta lầm lũi bước sóng đôi với biểnXa khơi thăm thẳm màn đen
Tôi vấp ngã vào ban mai trong trẻoNước sông Hương xanh rười rượi tháng tưMưa đầu hạ, sấm chớp chừng vội vãCơn gió hoang lạ lẫm bước tôi về
LTS: Thanh Thảo tên thật là Hồ Thành Công, sinh 12 - 3 - 1946 tại Mộ Đức Quảng Ngãi. Tốt nghiệp khoa ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội 1969, vào bộ đội, làm báo ở Đài tiếng nói VN, đi chiến trường bộ cuối năm 1970. Là phóng viên chiến trường, ở Ban binh vận R. Sau giải phóng về trại sáng tác Quân khu 5, sau đó giải ngũ, về Hội Văn nghệ Nghĩa Bình và Hội Văn nghệ Quảng Ngãi. Hội viên Hội nhà văn, ủy viên Hội đồng Thơ Hội Nhà văn Việt . Đã in hơn 10 tập thơ và trường ca. Hai lần nhận giải thưởng của Hội Nhà văn Việt cho hai tập thơ “Dấu chân qua trảng cỏ” và trường ca “Những ngọn sóng mặt trời”. Giờ vẫn làm thơ chơi và viết báo kiếm sống.
LTS: Trần Chấn Uy sinh năm 1957, tại Đức Thọ, Hà Tĩnh, hội viên Hội Nhà văn Việt . Anh là một nhà thơ trẻ đã có 5 tập thơ ra mắt bạn đọc. Trần Chấn Uy đi khắp nơi, say mê với cái mình đã chọn, diễn đạt nó với nhiều cung bậc. Tìm kiếm chân lý và cái đẹp để đưa vào thơ, với tấm lòng bao dung, nhân hậu, dưới góc độ nào, giọng thơ Trần Chấn Uy cũng chân chất, mộc mạc, nồng ấm. Nhà thơ Trần Chấn Uy hiện nay công tác ở Đài Truyền hình Khánh Hoà.
LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.
LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...