NGÔ ĐỨC TIẾN Kỷ niệm mái trường (Kính tặng Trường Phan Đăng Lưu - Yên Thành) Tôi vẫn thường có chút tự hào riêng Là lớp đầu học trò trường huyện Ai đếm được ngàn vạn lá dâu nuôi con tằm khôn lớn Để chăng tơ suốt cả đời người. Nghĩ về trường thương nhớ lắm trường ơi Nhớ ngọn đèn khuya sáng qua nhiều thế hệ Nhớ đôi mắt thầy in hình bao lớp trẻ Nhớ mái tranh gầy ngọt ngọn gió nồm nam Tôi nhớ những ngày đất nước gian nan Bom đạn giặc dội lên vùng thương nhớ ấy Chúng tôi đi chân lún trên phù sa sông Tiền, sông Hậu Mà tấm lòng dào dạt nước sông Dinh Tôi nhớ thầy Bài, Thầy Báo, thầy Anh... Nhớ bạn bè tôi Huệ, Châu, Đăng, Tợi... Mấy chục năm qua thêm bao bầu bạn mới Những học trò trường huyện thân thương Nghĩ về trường về khoảng sáng thiêng liêng Về sự vĩnh hằng, về những gì đang sôi động Và kỷ niệm như từng đợt sóng Vỗ vào đời những âm hưởng thân yêu PHAN VĂN TỪ Đồng chiêm Vẫn cây gụ nương Mây Vẫn cây sanh vệ Cụp Vẫn Đồng Cồn Đồng Thành Vẫn tôi chân bùn đất Bươn bả giữa đồng chiêm Vẫn bông lúa thân quen Vàng ươm trong chiều nhạt Vẫn đồng làng thân thuộc Sao tôi nhớ đồng chiêm Tuổi thơ tôi lớn lên Trong hao gầy đời mẹ Những chiều vàng ngõ nhỏ Cõng em ngóng mẹ về Vẫn chỉ dăm con cua Lao xao trong đáy sảo Con nép vào vạt áo Váy nâu mẹ lấm bùn Bây giờ mẹ không còn Đời con bao mới lạ Đồng chiêm thì vẫn thế Như mãi còn dáng mẹ Trong màu vàng đồng ta Cây gụ toả bóng che Tình yêu xưa của mẹ Ngã thân làm ván cửa Soi bóng vào đời sau Bây giờ khác ngày qua Mai sau khác bây giờ Mai sau rồi chẳng biết Ao nâu mẹ lấm bùn Chẳng biết ở thời con Còn cởi trần cuốc đất Riêng màu vàng mùa gặt Mãi tràn đầy ước mơ Như những ngày tuổi thơ Cõng em ngóng mẹ về Nắng chiều vàng ngõ nhỏ HUY HUYỀN Riêng mình ta say Không bạn đến chơi chiều thu này Riêng mình rót chén, riêng mình say Ta nhấp từng ngụm từng ngụm một Cho vị đời cay thấm gan ruột Trăm nỗi buồn đau năm tháng qua Thấp thoáng trước mặt hay lùi xa Dẫu nguôi ngoai hay còn nhức nhối Rượu chảy vào cũng thành sương khói. Ngẫm xem ngày vui được bao nhiêu Cái khôn chẳng có, dại thì nhiều Rút cục thời gian đổi màu tóc Bệnh tật tuổi già đổi hình vóc Đảo điên thế sự tít vòng xoay Muôn nỗi tình đời lắm quắt quay Bạn cũ ai còn, ai đã mất Lưng ai còn thẳng, ai sát đất? Xem ra hoài vọng cũng bằng không Thà ôm trăng vàng trên mặt sông Bắt chước người xưa tim chớm cóng Mượn lửa của rượu để hâm nóng Kìa non xa chếnh choáng vầng trăng Chén tỉnh chén say mình ta chăng? VÕ QUÊ Ap-Sa-Ra Ap-sa-ra nụ cười của em Điệu múa tài hoa bay vào đất nước Ngàn sao khuya long lanh mắt biếc Ap-sa-ra đôi bàn tay gọi trăng Ap-sa-ra huyền thoại vĩnh hằng Hồn thánh thiện trắng màu hoa sáng tạo Nguồn rung cảm hiện thân em kỳ ảo Cung đàn ngân âm hưởng thiên thần Khát vọng tình dâng biển sữa thanh xuân Thấm vào đá đá mềm theo vũ khúc Ap-sa-ra sáng trưng miền đâu suất Hương trầm thơm hồng trái tim thiêng Ap-sa-ra cổ tích uyên nguyên Trường ca về niềm đam mê nghệ thuật Với sức sống diệu kỳ nguyệt nhật Cây không lan ôm thạch nhũ bóng ngời Ap-sa-ra hoá thân cõi người Em tạc vào đêm ngọn nguồn hạnh phúc Em tạc lên ngày ánh dương trước ngực Em tạc vào nhân gian sắc nước hương trời Siem Riep, 20.3.2002 PHẠM DẠ THUỶ Ngôi nhà ấy... Gửi C.Q.T Ngôi nhà ấy với tôi là xa lạ Tôi vẫn tìm thăm khi chợt quay về Con người ấy với tôi là tất cả Của một thời nông nổi hoá u mê Trái tim mùa thu đập nhịp mùa xuân Đôi mắt cũ dõi về phương trời cũ Thấy gì không giữa nghìn trùng quá khứ Thấy gì không trong nắng Huế đang vàng? Trước mặt tôi đầy đặn một nỗi buồn Tình yêu ấy thời gian bào mòn nhẵn Chút hương xưa còn đọng trong linh cảm Còn thơm hoài một góc đời riêng Trước mặt tôi một cuộc sống bình yên Có thể gọi đấy là hạnh phúc Nửa của người - một tình yêu rất thực Nửa của tôi - tình chồng vợ đằm sâu Thôi lặng im đừng nói gì riêng nhau Thời yêu ấy đã qua rồi - vĩnh viễn! Tôi gói nắng sông Hương đem về phố biển Để chiều mưa còn ấm sắc Huế vàng. 3-2002 NGÔ ĐỨC KIÊN Một đời quan họ tôi tìm Người về quan họ hội Lim Tình bằng tôi nhắn còn duyên hỡi người Tựa mạn thuyền ánh sông trôi Tựa vào mắt biếc một thời lênh đênh Tựa vào câu hát trúc xinh Người xinh sợi chỉ cũng tình người ơi Thế rồi câu hát lí lơi Thế rồi vin giậu mùng tơi tôi về Tôi về ấy mấy gốc đa Một bầy chim kít lội ra tang tình Tôi về lối nọ trúc xinh Người xinh, người có chung tình với tôi Thế rồi bèo dạt mây trôi Thế rồi tôi với mồng tơi thẳm buồn... MAI PHƯƠNG Đỗ quyên Hoa này rụng thì hoa kia bừng nở Đỗ quyên tím ngắt trước hiên nhà Ôi sắc tím làm tim ta tím lại Nhớ một người áo tím thuở chưa xa. Kỷ niệm về Huế 2002
|
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...