Phan Văn Chương - Lê Thành Văn - Vũ Dy - Đỗ Tấn Đạt - Huỳnh Thuý Kiều - Lê Cát Tường - Lê Viết Xuân
Tác phẩm "Tình quân dân" (sơn mài) của HS Nguyễn Đăng Sơn
PHAN VĂN CHƯƠNG
Trở lại làng Vây
Người lính già lần tìm vân tay mình trên tháp pháo
trên vòng quay ngót nghét mấy chục năm
nỗi đau
chưa thôi rỉ máu
người đàn bà Vân Kiều
cũng nhận ra vân tay mình trên tháp pháo
nhớ mỗi lần tiếp đạn
chạm ánh mắt
tìm
tọa độ
thai nghén giữa cuộc chiến
đứa trẻ lớn lên vít nòng pháo xuống đất
thiếu nữ mặc váy may bằng sợi gió
may từ nỗi nhớ vu vơ
tủm tỉm nhìn đồi non
trùng điệp
nhìn tháp pháo rực ngôi sao lửa
còn dấu vân tay người đàn ông
trời xanh
chưa từng xanh thế.
LÊ THÀNH VĂN
Những bức tường hoang liêu Tam Đảo
Những bức tường hoang liêu Tam Đảo
chiều từng chiều phai
tôi ngồi nghe
âm âm lời đá nói
Đá nói
về những ngôi biệt thự mờ sương
ơi đào nương ca nhịp phách đàn
ơi quan ba
ơi tướng lĩnh
ái ân giờ một cuộc mây tan
Những bức tường
rêu đã mờ xanh
trăng cổ thụ soi đêm về lạnh lẽo
đâu chén rượu xập xình
thơm làn hương tóc rối
ai bỏ thị thành về Tam Đảo du ca
Những bức tường
rồi thiên thu gió về với gió
phế hoang từ độ chiến chinh tàn
ôi nước mắt nào chờ nhau hội ngộ
cố tri biền biệt giấc mơ buồn
Những bức tường
tôi nằm mơ thăm thẳm ngực mình
một tiếng vọng hú lên khắc khoải
mai rồi nơi tôi về đây
đá lại nói điều gì cùng hậu thế
có ai còn nghe như tôi không
từng phiến chiều tàn phai úa rụng
khi những bức tường chìm dần vào bóng tối
lặng câm?
VŨ DY
Hàm ngôn mùa đông
ngang vầng trăng mùa hạn
về im như con ve mùa lạnh
nhìn khuya đỏ màu tường vi
ký ức là những tụng ca dẫn dụ người
rêu rao nỗi buồn sang trọng
chiều ngang qua nhòe nhoẹt từng mảng nâu buồn
mưa trên phiên khúc nổi chìm
trên vai ngôi nhà màu hồng trĩu nặng
mùa lá sắp đặt vô tình
Kỷ niệm sắc như dao
trên từng bậc đá chẻ
tháng ngày ẩm mốc
những hàm ngôn mùa đông
chắc gì người đã hiểu
bếp lửa hàng quán ngoài kia mưa hắt
chập chờn tháng ngày đã mất
ly rượu ấm ngồi tàn khuya
áo măng tô lật cao cổ
cứ ngỡ gọi về
người đi đêm nay
bóng vắt ngang bậc cửa
nghe một lần xướng tên
ĐỖ TẤN ĐẠT
Dòng sông cũ
và người gác cổng tình yêu
người gác cổng trời đã về
trước lúc hoàng hôn
bên dòng Ngân hà mây chiều sập xuống
tôi như con ngựa chứng quỵ xuống bóng em
ngày vỡ đôi Ô Thước
như mảnh trăng ghim đáy thuyền độc mộc
thủng tràn một biển cô đơn…
trong nỗi nhớ của sớm mai ồn như thác chảy
những bông bọt nước như tình yêu vô lượng
nở hết một lần đá gành cheo leo…
không còn dắt tay nhau về phía cỏ lau bạt ngàn
những đồi sim bắt đầu tím
trong một chiều gió về tái hợp sông xanh
đừng vuốt tóc trầm mây trắng
sao không hôn nhau lần nữa?
một lần hết thảy cho đi
trong ngôi nhà có bốn vách mùa đông
ai đốt lửa hạnh ngộ?
cháy cho nhau hết tàn tro này…
người gác cổng trời đã khóa cửa khu vườn trái cấm
trong một đêm trăng rơi
trên nóc nhà thờ
em chuông vàng cổ tịch
ngân vào tôi
câu kinh nửa mùa…
HUỲNH THUÝ KIỀU
Dư âm
Mùa lăn theo ngọn chướng
Sáng nay heo may đậu trên phím đàn
Gõ dư âm tiếng bầy chim tránh rét
Kẻ khuông nhạc buồn về phương Nam
Biển cuối trời nôn nao sóng
Em áo mỏng run bờ vai
Nhặt làn gió trên dư âm liếp cỏ
Em hứng nắng xanh mùa lũ
Nhuộm phù sa châu thổ lên nỗi buồn
Khâu ngàn vạn lá tràm U Minh
thành tấm áo ngày đông trốn bấc
Mùa đông nữa lại về
Niềm vui bò qua nụ cười
đẩy thời gian tận cùng phía vô thanh
Loạng choạng
Dư âm tuột khỏi lòng bàn tay
Nghe rõ tiếng mùa thở dài thậm thượt…
LÊ CÁT TƯỜNG
Có ai xưa ấy
Có ai xưa ấy cầm hương đợi
Chờ ta lưu lạc nước non về
Đời trăng như thể chưa từng khuyết
Mà khuyết giữa trời một mảnh khuya!
Đò ơi... Ai gọi mà hoang quá...
Bên kia bờ sóng bóng ai chờ
Sông trôi như thể chưa từng giạt
Chiều giạt phương này một mảnh xưa!
LÊ VIẾT XUÂN
Đêm Pleiku
Đêm như thực như mơ
Mấy bóng đèn khuya lúc tỏ lúc mờ
Ngoài hiên mưa rơi thánh thót
Mưa nói gì mà gió ngẩn ngơ
Chợt hiện về nỗi nhớ vu vơ
Đôi mắt em nhòe mưa đêm ấy
Tình ca Tây Nguyên em hát hay đến vậy
Ai đỏ mắt trông chờ mà tức tưởi mưa rơi..
Mưa bản nhạc không lời
Thấm vào tím đất ba gian khô khát
Điệp trùng rừng cà phê sây hạt
Hoa giã quỳ vàng rực những chiều hoang..
Thoảng như hơi thở mơ màng
Lắng vào tôi nỗi buồn da diết
Em ở nơi đâu giờ này có biết
Có một người thao thức, đếm mưa rơi.
Pleiku, 24/7/2018
(TCSH358/12-2018)
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...