Phan Lệ Dung - Nguyễn Hữu Quý - Trần Thương Tính - Nguyễn Ngọc Phú
Tác phẩm "Chân dung" (Sắt hàn 80 x 40 x 20cm, 2024) của nhà điêu khắc Lê Ngọc Thái
PHAN LỆ DUNG
Hoa và tôi nằm mộng
Không biết vì sao
hôm nay
tôi buồn
vì trời ngoài âm u
hay vì
nhớ
nhớ ngọn núi ngoài mưa chiều hôm ấy
nhớ con đường chia ly
màu xanh
có bụi tre vàng
đàn chim én ngập ngừng
lượn vòng
rồi bay đi
mấy thu qua
tôi vẫn đi tìm
tìm mãi
trời dạy tôi biết chờ
trời dạy tôi biết đợi nắng sớm mai
biết nhận ra tiếng cười của gió
tiếng còi tàu lúc nửa khuya
sự im lặng chiếc đồng hồ ngừng quay
anh không nói gì dạo ấy
mưa trên hàng cây muối
đường về mênh mông
hôm đến thăm
tôi hái một cành hoa màu tím
đem về cắm ở đầu giường
đêm chày
hoa và tôi nằm mộng
hôm qua
trở lại
đường vẫn xanh
núi vẫn bạc đầu đứng ngóng
còn người ta
vẫn chưa về
Chắc còn lận đận phía trời kia.
NGUYỄN HỮU QUÝ
Dậy đi con...
Dậy đi con, dậy đi con
Chim sau vườn đã hót
Chim trên núi đã kêu
Ông mặt trời như chiếc bánh ngọt
lăn trên mâm trời
Cô giáo con đang đợi
ở cổng trường mầm non xinh xinh
Sao con lại lặng thinh
Không một tiếng trả lời
Lỡ ngủ nướng cũng u ơ ú ớ
Nếu đang mơ con sẽ mỉm cười
Hay con đang đùa chơi
Với đàn mây trên rặng núi xa xa
Có phải con đang nấp vào ô lá
trốn tìm với chị dế mùa thu...
Mùa thu
Tinh mơ ập xuống cơn lũ quét
Trong tích tắc
Làng Nủ không còn
Trong nháy mắt
một ngôi làng bị chôn trong bùn đất
Những ấu thơ đang về đâu, về đâu?
Dậy đi con, dậy đi
Dậy đi mà làm ngựa
phi qua mấy chặng rừng
Dậy đi làm nàng tiên
múa cho cô giáo hát
Dậy đi rồi dụi mắt
làm siêu nhân của làng...
Sao con không chịu dậy
Khi mưa đã ngớt rồi
Dậy để còn thêm tuổi
Các con ơi!
TRẦN THƯƠNG TÍNH
Bến sông xưa
Tôi về qua ngõ vắng
Nghiêng nghiêng chiều mây bay
Cánh cò quê cõng nắng
Còn trôi về nơi đâu?
Bếp nhà quê đỏ lửa
Mẹ ngồi phía mênh mông
Mắt buồn treo bậu cửa
Nghe ngày về bâng khuâng.
Con đò quê gác mái
Còn nằm dài trên sông
Em theo chồng xa mãi
Biền biệt tháng năm trôi...
Gió qua miền ký ức
Ngát thơm hương lúa đồng
Ai gánh chiều mê thức
Rơi dài bến sông xưa?
NGUYỄN NGỌC PHÚ
Thủy triều
Những cơn nấc thủy triều làm tôi nghẹt thở
Con - nhện - nước vừa bơi vừa lột vỏ
Xòe chân qua móng vuốt mặt trời...
Tôi run lên trước giờ lặng sóng
Cơn sốt rét đất liền tái ngày biển động
Những người đàn ông đói trăng tự nhấm bóng mình.
Hoang đảo
Trong biền biệt chiều tôi nghe có ai gọi tôi sau mơ hồ tiếng sóng
Tia nắng gãy sau làn nước thẳm
Trái tim tôi se thắt dịu dàng
Đừng vỡ nữa san hô - đừng vỡ!
Cây leo đã mọc lên
Trái cây không tự hái
Những hoa dại ngẩn ngơ
Những bần thần xống áo
Chiều trễ tràng bầu vú
Em nhưng nhức thời gian...
Có ai gọi tôi và bỏ tôi đi
Hoang đảo vắng chân chim
Tôi tập bơi với cá
Tôi theo dải trứng cá tìm về hang ổ
Nơi tôi trú ngụ đầu tiên
Nơi trú ngụ cuối cùng...
(TCSH429/11-2024)
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH