Mùa của những nỗi nhớ

09:16 16/01/2015

(SHO). Mùa mưa cứ thế đến, những nỗi nhớ trong tôi lại từng cái từng cái ùa về, thổi qua và tôi chợt nhận ra trong lúc ngây ngốc tôi đã bỏ quên nhiều thứ như vây; bỏ quên những người thân yêu trong nỗi nhớ của tôi, ở trong kỉ niệm đã qua và giờ tôi nhớ ra cảm giác hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên họ, để từ đó tôi quý trọng hơn nữa những giây phút bên cạnh những người mà tôi yêu thương.

mưa trên sông. Nguồn: Internet

“…Mùa đi ngang phố,

hay phố không mùa nữa

Chỉ một vùng nỗi nhớ,

ùa trên phố rất vội…”

 Tôi rất thích ngâm nga cái giai điệu của bài hát này mỗi khi mùa mưa ở Huế lại về bất chợt, có chút mưa bụi, bất chợt từng cơn gió khe khẽ thổi qua, len lỏi vào trong tay áo chạm vào da thịt làm ta giật nảy mình, một chút lạnh rất Huế khiến bạn hơi co mình lại và níu chặt chiếc áo ấm của mình. Mùa mưa khi những cơn mưa lớn nhỏ thi nhau tràn về không dứt, con người chợt dâng lên một thứ cảm giác mà người bạn của tôi hay bảo tôi là “tâm hồn dậy sóng”. Tôi thì nghĩ cũng đúng có lúc lí trí nên tĩnh lại, trầm xuống để nhường chỗ cho tâm hồn, cho cảm xúc lên tiếng.

 Khi mà mùa mưa đến, hạt mưa nhẹ nhàng rơi, nỗi nhớ lại tràn về. Tôi nhớ, hồi còn nhỏ, lúc đó học lớp một, hai gì đó, ba tôi hay cõng tôi từ đường cái đi vào con hẻm về nhà mình khoảng chừng hai cây số bởi con đường ngập nước lũ, nước dâng gần tới đầu gối, về đến nhà tôi nước lên tới tận gần hông. Tôi không nhớ nhiều chuyện hồi nhỏ nhưng lại nhớ như in cái cảm giác trên lưng ba, vừa ấm áp vừa an toàn lại thích thú nhìn ba từ trên cao lội trong làn nước lạnh lẽo đến khi thấu nhà vẫn tiếc nuối sao con đường lại ngắn như vậy.

 Khi mà mùa mưa đến, những hạt mưa nặng hạt, nỗi nhớ lại ùa về. Tôi nhớ mỗi tối hai chị em cùng trùm chăn bông, ngồi trên giường chờ để được xem bộ phim yêu thích vừa ăn món bột mì hấp mẹ làm, vừa thổi vừa ăn ngấu nghiến, đó là món ăn vặt duy nhất hồi đó của tôi và với tôi đó là món ăn ngon nhất, ngon hơn bất cứ món nào. Nhưng bây giờ thỉnh thoảng mẹ lại làm món đó, thêm rất nhiều thứ trông hấp dẫn hơn rất nhiều tôi lại không muốn ăn nữa.

 Mùa mưa khi những cơn mưa rả rít, nỗi nhớ lắng đọng. Tôi nhớ về mối tình đầu đã đi ngang qua tôi, một người bước qua và mình tôi đứng lại. Tôi nhớ người chở tôi trên xe đạp dưới cơn mưa bụi bay lất phất. Tôi ngồi sau xe, ngắm chiếc lưng của người bỗng thấy như thế giới chỉ còn tôi và người, cảm giác thật an toàn, thật ấm áp. Tôi không biết người nói những gì cùng người bạn bên cạnh, tôi chỉ chăm chú giữ chiếc mũ của cái áo khoác gió để người không bị mưa làm ướt. Có thật nhiều chuyện đã qua, ở bên nhau thật lâu nhưng tôi lại không còn nhớ nhiều kỉ niệm nữa chỉ còn nhớ kĩ ngày mưa đó…

 Mùa mưa khi những cơn mưa dầm dề không chịu dứt, nỗi nhớ lại tha thiết hơn, da diết hơn. Tôi nhớ, những ngày học đại học phải ở lại trên Huế. Ngày mưa lạnh lẽo, ướt át đến khó chịu, bạn cùng tôi chở nhau trên chiếc xe máy cùng ghé vào một quán ăn chay trên đường. Tôi ăn món lẩu chay vừa ngon vừa thích, ăn đến xua đi hết cả cái lạnh giá bên ngoài, mồ hôi khắp mặt, thích thú vô cùng. Hai đứa bạn của tôi không thích món đó nhưng tôi cứ khoái ăn lẩu chay, nhất là vào những ngày mưa lạnh như thế.

 Mùa mưa khi những nỗi nhớ lại tràn về…

 Mùa mưa cứ thế đến, những nỗi nhớ trong tôi lại từng cái từng cái ùa về, thổi qua và tôi chợt nhận ra trong lúc ngây ngốc tôi đã bỏ quên nhiều thứ như vây; bỏ quên những người thân yêu trong nỗi nhớ của tôi, ở trong kỉ niệm đã qua và giờ tôi nhớ ra cảm giác hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên họ, để từ đó tôi quý trọng hơn nữa những giây phút bên cạnh những người mà tôi yêu thương. Thế nên dù tôi rất ghét cái lạnh, ghét cái thời tiết khắc nghiệt này, ghét mưa dầm dề, ghét cái rét căm căm nhưng tôi lại không ghét mùa mưa ở Huế, mùa mà tôi gọi là mùa của những nỗi nhớ.

NGỌC NA

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • PHẠM THỊ CÚC  

    Chú tên là Đô, người làng Thanh Thủy, nhưng không phải làng Thanh Thủy Chánh có Cầu Ngói, mà là Thanh Thủy Thượng, bây giờ gọi là Thủy Dương, cùng quê với nhà thơ Phùng Quán. Chú không phải là nhà thơ nên ngất ngưỡng kiểu khác, đặc biệt hơn.

  • NGÔ THỊ Ý NHI

    Ở Huế, có những buổi sáng cứ thích nằm nghe tiếng con nít rủ nhau đến trường ríu rít như chim. Bình yên đến lạ! Thành phố nhỏ bé, nhịp sống không vội vàng, những con đường hiền lành, êm ả trẻ con dễ dàng đi bộ.

  • Kỷ niệm 30 năm Ngày hội Quốc phòng toàn dân (22/12/1989 - 22/12/2019) và 75 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam (22/12/1944 - 22/12/2019)

    PHẠM THUẬN THÀNH

  • NGUYỄN ĐẮC XUÂN

    Năm Nhâm Tý (1672), chúa Trịnh xua 180 ngàn quân vào Nam, có ý vượt sông Gianh đánh chúa Nguyễn. Trấn thủ Bố Chính là Nguyễn Triều Văn hoảng sợ chạy vô Kim Long cấp báo với Hiền Vương (tức chúa Nguyễn Phúc Tần).

  • BÙI KIM CHI   

    Ngày xưa, cách đây 60 năm, ở đường Duy Tân Huế từ cầu Trường Tiền đi xuống, qua khỏi Morin (cũ), đi một đoạn, có một địa điểm mang cái tên nghe là lạ Ngọ Phạn Điếm. Càng lạ và đặc biệt hơn nữa, Ngọ Phạn Điếm chỉ đón khách vào ăn một bữa trưa (demi-pension) trong ngày là học sinh của Trường Nữ Trung học Đồng Khánh Huế mà thôi.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG 
                       Bút ký 

    KỶ NIỆM 20 NĂM CƠN LŨ LỊCH SỬ 1999

  • NGUYỄN DƯ  

    Ngày xưa thi đỗ tiến sĩ… sướng lắm!
    Nghe đồn như vậy. Ít ra cũng được vua biết mặt chúa biết tên. Được cả làng, cả tổng đón rước về tận nhà. Chữ nghĩa gọi là rước tiến sĩ vinh quy bái tổ.

  • PHI TÂN  

    Hồi trước, khi làng xã tôi còn đoàn đội tập thể hay hợp tác xã sản xuất nông nghiệp thì đàn trâu ở làng cũng của hợp tác luôn. Trâu được các hộ xã viên nhận về nuôi để ăn chia công điểm. Nhà mô có nuôi trâu thì con cháu trong nhà phải nghỉ học sớm để chăn trâu hàng ngày.

  • HOÀNG THỊ NHƯ HUY   

    Ngày thơ ấu tôi đã bao lần ngủ ngon giấc trong lời ầu ơ của mẹ:

  • Kỷ niệm 50 năm thực hiện Di chúc của Chủ tịch Hồ Chí Minh (1969 - 2019) và 50 năm Ngày mất của Người (02/09)

    HỒ NGỌC DIỆP

  • Kỷ Niệm 72 Năm Ngày Thương Binh - Liệt Sĩ (27/7/1947 - 27/7/2019) 

    PHẠM HỮU THU

  • DƯƠNG PHƯỚC THU    

    Nhà thơ, nhà cách mạng Tố Hữu tên thật là Nguyễn Kim Thành, sinh ngày 4 tháng 10 năm 1920 tại làng Hội An, nơi xưa kia thường gọi là Faifô (vì làng này ở gần cửa Đại An nên quen gọi Hải Phố mà ra thế) nay Hội An đã lên cấp là thành phố thuộc tỉnh Quảng Nam; quê nội Nguyễn Kim Thành ở làng Phù Lai, xã Quảng Thọ, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên Huế.

  • NGUYỄN THƯỢNG HIỀN

    Dáng thế của đồi Hà Khê như một con linh thú vừa tách khỏi đất mẹ, rời tổ uống mấy ngụm nước bên bờ dòng Linh Giang. Quay đầu hướng về quê mẹ, đất tổ Trường Sơn như một lời từ biệt, lòng rộn buồn vui. Một nhát gươm chí mạng của thuật sĩ Cao Biền, thân thú mang nặng vết thương vẫn còn hằn sâu ở chân đồi.


  • ELENA PUCILLO TRUONG  

    (Viết cho những người bạn cầm phấn)

  • Kỷ niệm Ngày báo chí Cách mạng Việt Nam 21/6  

    NGUYỄN XUÂN HẢI

  • ĐÔNG HÀ

    33 năm đổi mới trong Văn học Thừa Thiên Huế

  • NGUYỄN ĐỨC HÙNG   

    Một chiều cuối năm 2018, tôi nhận được tấm thiệp mời nhân dịp Lễ mừng tuổi chín mươi của nhà giáo Trần Thân Mỹ và kỷ niệm 65 năm ngày cưới của ông bà Trần Thân Mỹ và Dương Thị Kim Lan. Nếu tính từ mốc tôi được ông đặt bút ký vào hồ sơ chuyển ngành từ Quân đội về làm việc tại Phòng Văn hóa Thông tin (VHTT) thành phố Huế là tròn 35 năm, trong đó có 7 năm (1983 - 1990) tôi được làm việc trực tiếp với ông trước khi ông nghỉ hưu. Ông là vị thủ trưởng khả kính đầu tiên của tôi, là người đã giáo dục, đào tạo và có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi.