HỒ TRẦN ANH THI
Mùa đông về kéo theo cái khí hậu lạnh giá và rét buốt. Đông đến cùng những cơn mưa dai dẳng, mưa dầm đề, mưa sướt mướt.
Minh họa: NHÍM
Bầu trời chỉ một màu xám xịt. Những đám mây bàng bạc lững lờ trôi. Mùa này rét thật, gió cứ thế ùa về đem theo cái lạnh thấu xương, rét cắt da cắt thịt. Mưa nhiều không ngớt. Mưa nhiều là thế, ẩm ướt là thế, ấy vậy mà tôi vẫn mê cái lạnh của mùa đông đến kì lạ.
Hôm nay trời mưa tầm tã. Tôi ngồi trong phòng nhâm nhi tách trà sữa nóng, bên cạnh chồng sách và truyện. Cái hương thơm nhẹ nhàng của trà sữa làm lòng tôi ấm áp và cảm thấy dễ chịu. Ngồi ở nhà trong một ngày mưa khiến tôi thích thú. Mưa to lấn át luôn cả bài hát tôi đang mở. Trời vẫn xám xịt, mưa vẫn rơi... Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng động mạnh khiến tôi giật mình. Có gì đó vừa đập vào cửa sổ. Tôi đứng dậy và đi về phía cửa sổ, tự hỏi có điều gì xảy ra ngoài kia...
Tôi bước đến, mở tung cửa sổ. Tôi ngạc nhiên và có chút sửng sốt khi thấy dưới bệ cửa là một chú chim sẻ. Chim có lông màu nâu nhạt, cánh ướt đẫm. Trông nó có vẻ yếu và mệt lắm... Nó thở một cách khó khăn. Tôi đến gần, lấy hai tay ôm gọn thân hình bé nhỏ của nó. Lúc đầu chú chim sẻ tội nghiệp vùng vẫy, kháng cự nhưng dần dần, nó cũng chịu nằm yên trong lòng bàn tay của tôi. Nó nơm nớp sợ. Tôi đưa nó vào phòng, vuốt ve và ủ ấm nó trong chiếc khăn. “Ngoài trời thì mưa to, làm sao một chú chim bé nhỏ như vậy có thể chống chọi với thời tiết khắc nghiệt của mùa đông?” Tôi nhủ thầm. Tôi đưa chim sẻ vào cạnh lò sưởi. Hơi ấm tỏa ra từ ngọn lửa có lẽ sẽ làm nó khá hơn.
Nửa tiếng sau, lông nó đã bắt đầu khô và ấm áp trở lại. Tôi thấy mừng. Tôi quay lại bàn học, tiếp tục nhâm nhi li trà sữa và đọc sách. Thỉnh thoảng tôi nhìn qua chú chim, xem nó như thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi ngắm một chú chim lâu như thế. Nó thiêm thiếp ngủ, trông nó thật mềm mại và dễ thương, bây giờ tôi tin là nó sẽ sớm bình phục. “ Chíp...chíp...!” Tiếng kêu chiêm chiếp của nó kéo tôi ra khỏi thế giới trong trang sách đầy ảo mộng. Chú chim sẻ không bay loạn xạ, thay vào đó nó chỉ nhảy nhảy vài bước trên nền nhà. Tuy đã dậy nhưng trông nó vẫn còn yếu lắm, cánh vẫn chưa nhấc lên được. Tôi ngồi trên giường, đưa mắt nhìn nó. Nó cũng nhìn tôi, lúc đầu có vẻ còn hơi e sợ, nhưng sau đó, nó nhảy đến gần tôi. Tôi đưa hai tay mở rộng, chú chim sà vào hai tay tôi, tôi ôm nó, vuốt ve, vỗ về đôi cánh của nó, tạo cho chú chim nhỏ một cảm giác an toàn. Chim bắt đầu cất tiếng kêu chiêm chiếp, như những nốt nhạc vui. Nó tập nhảy từng bước một, trông nó thật ngộ làm sao. Sực nhớ có miếng bánh qui, tôi bẻ vụn, rải xuống nền nhà, chim sà đến mổ vài miếng bánh vụn. Tôi nhìn nó ăn, lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp và vui sướng vì đã làm được một việc hữu ích trong ngày.
Chiều. Mưa ngớt. Bầu trời trở nên quang đãng hơn, rộng và cao hơn, sắc màu xanh hơn. Tôi mở tung cửa sổ, nâng cánh chim và tung lên nhẹ nhàng. Chú chim rũ cánh, la đà rồi tung mình bay lên bầu trời, cất giọng líu lo. Tôi mải miết nhìn theo cánh chim bay, lượn vài vòng rồi chấp chới trong khoảng trời an nhiên. Cảm giác ấm áp lại sưởi ấm tâm hồn tôi. Tôi yêu mưa, tôi yêu mùa đông. Tôi yêu cơn mưa của ngày hôm nay, ngày mưa đã đưa chú chim nhỏ đến với tôi, sưởi ấm tâm hồn nhỏ bé của tôi, cho tôi chút kỉ niệm nhẹ nhàng và làm tôi nhớ mãi…
H.T.A.T
(Học sinh Trường THCS Nguyễn Tri Phương, Huế)
(TCSH46SDB/09-2022)
Thế là trưa nay con bé đã nhận được thư. Một chiếc phong bì thoang thoảng mùi nước hoa, phía dưới góc phải là tên và địa chỉ của nó được viết rất nắn nót rõ ràng bằng nét chữ hơi nghiêng ra phía trước một cách khá đặc biệt.
Đặng Anh Dũng - Hoài Thanh - Trương Vĩnh Tuấn - Trương Hữu Lợi
Ái chà! Buồn ngủ quá đi mất, tôi vươn vai ngáp mấy cái rõ dài nằm phịch xuống chiếc đi văng mát lạnh, hai con mắt cứ díp lại, ấy thế mà bà nội tôi mới bảo tôi là con sâu ngủ, đã nằm xuống đâu là ngủ say như chết, chẳng biết trời đất gì nữa.
Những giọt mưa xuân đầu tiên rơi xuống xua đi cái lạnh lẽo khô hanh của mùa đông, mang đến cho mọi vật những làn hơi thở ấm áp của đất trời. Cây cỏ như tươi hơn, xanh hơn. Đất trời như rộng hơn, đẹp hơn. Tất cả đều căng đầy nhựa sống, mọi vật hân hoan vui mừng.
Bà ngoại người thấp và tròn. Tôi thường nói đùa "Bà trông bụ bẫm như em bé" hay "Bà ngoại tôi - cây nấm biết đi" và bao nhiêu biệt hiệu hỗn láo khác.
Đôi chim sẻ ríu ran ríu rít. Âm thanh véo von của nó đánh thức cả khu vườn còn mê ngủ. Luống xà lách non tơ cụm đầu vào nhau như bàn tay nõn nà của cô thiếu nữ. Kia là dãy ngò rí thơm lừng liu ríu các ngọn tơ. Thơm nức vẫn là cây húng quế. Mùi thơm nhẹ mà bám lâu trong tay người hái. Buồn buồn mà ngửi lá húng quế thấy lòng nhẹ nhõm lạ.
Trên bầu trời cao và xanh trong, đám mây rạng rỡ trong ánh nắng cuồng nhiệt của mùa hè. Mây ôm lấy các con và cùng gió đưa chúng đi khắp bầu trời.
Bùi Sĩ Thành - Nguyễn Quỳnh Thi - Nguyên Hào
Nhạc: TỊNH MỸ Lời thơ: NGUYỄN LÃM THẮNG
Nguyễn Ngọc Phú - Nguyên Hào - Lê Thị Xuân
KHÁNH THƯ*
Có một lần, người mẹ của tôi bị xe tông, lúc đó rất nguy kịch. Nhà tôi nghèo, không có tiền chữa trị, phải đi vay. May sao, có dì của tôi đã nộp cho bệnh viện. Nhưng tai nạn để lại cho mẹ của tôi một cái chứng mất trí.
TRƯƠNG LÊ QUANG HUY
Trong màn đêm mịt mù bóng tối, tôi cùng tụi thằng Tin, Ken, Tí rủ nhau đi ngắm bình minh ở biển Quảng Ngạn quê tôi. Số là kì nghỉ hè này tôi được bố mẹ cho về quê ở lại chơi.
Chung Tiến Lực - Lê Thị Xuân - Nguyên Hào - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Lãm Thắng
Một số tranh được giải của các em trong cuộc thi vẽ hè 1993 - Hội VHNT và Nhà Văn hóa Thiếu nhi TT. Huế tổ chức
NGUYỄN TRỌNG TẠO
(Nhân tổng kết cuộc thi sáng tác văn học thiếu nhi Thừa Thiên - Huế hè 1993)
DƯƠNG PHƯỚC QUÝ CHÂU
(15 tuổi- Trường Thủy Dương)
TRẦN LÊ BẢO ANH
(11 tuổi trường Vĩnh Ninh)
L.T.S. Một trăm linh bảy em viết và một trăm bảy mươi em vẽ. Đó là những "thí sinh" dự cuộc thi sáng tác hè 1993, một hoạt động bổ ích nhưng không mấy dễ dàng cho các em, vì các em mà giờ đây đã thành một thông lệ đẹp của Hội Văn Nghệ, nhà Văn Hóa thiếu nhi, Sở Giáo dục và UB bảo vệ Thiếu nhi tỉnh TT Huế phối hợp tổ chức hàng năm.
Nguyên Hào - Trịnh Tuấn Khanh
TRƯƠNG ĐỨC VĨ NHẬT
(15 tuổi)