Lằn roi

16:55 08/12/2008
ĐINH NGỌC HOA HỒNG   Một tháng trở về sau, thời tiết ở đây bắt đầu nóng nực, một lần bỗng nhiên  thằng cu Ti lôi từ trong túi áo gió của mẹ, mà những lúc trời trở lạnh cu Ti thường hay dùng làm áo bành tô, ra một cái đồng hồ.

- Chị Hai ơi! Mẹ để quên đồng hồ trong đây mà mẹ không biết nè!
Thoáng chốc, mắt nó bỗng tối sầm, một cái nhói trong tim tràn ra đau nghẹn ngợp. Nó nhận thấy cái gì đó giống như một lằn roi quất thật mạnh vào tim, đau đớn ngân dài.
-Trời đất ơi! Nó bỗng nghe giọng mình như thét – Đây rồi nè, mẹ ơi! Đây rồi nè! Mặc dù nó biết không có mẹ ở nhà.
Mọi cảm xúc dâng trào trộn lẫn vào nhau, khiến nó nhận thấy nước mắt cứ tràn ra, khi nó không hề khóc.
Nó bây giờ nhớ lại nó ngày xưa, một nó tồi tàn từ móng chân đến kẽ tóc, một nó suốt ngày chỉ biết lăn lóc ngoài đồng để lượm mót từng cọng lúa, củ khoai. Nó bây giờ cơm dư ăn, áo quần dư mặc, nó có tất cả mọi điều mà ngày xưa nó không dám ước ao. Duy chỉ có một điều, nó không còn được gần cha nữa. Không còn những buổi tan trường về sà vào lòng cha khoe điểm tốt, không còn những cái xoa đầu yêu thương, không còn những đêm về nằm nghe cha kể chuyện, không còn... Có lúc nó cảm thấy như không còn gì nữa.

Nó úp mặt trên trang thư viết dở, không biết phải viết cho cha như thế nào. Đồng hồ trên tường đã gõ đến tiếng thứ mười hai, mẹ nó vẫn chưa về. Dượng nó nhậu xỉn, trải ghế bố nằm ngoài ban công hát nghêu ngao. Nó trào nước mắt vì thấy thương dượng. Bảy giờ sáng mẹ mới trở về, mặt bơ phờ, mắt quầng thâm, đầu tóc rối bung, mẹ cố dấu bằng cách bới lên. Nó quay đi, không dám nhìn vào mặt mẹ lúc đó. Trang thư viết dở nằm lại trên bàn.
- Họp xong trễ quá, em nghỉ lại nhà con bạn – Mẹ nó phân trần. Nó thấy mẹ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt dượng.

Dượng làm thinh. Nó biết dượng đang cố kìm đau khổ, cố kìm những thịnh nộ đang vần vũ trong lòng. Bởi vì mẹ đẹp quá, mẹ cao sang danh giá ở ngoài xã hội quá, dượng không đủ dũng cảm để mở miệng với một người như vậy, hay dượng chỉ muốn cố gắng bảo toàn cho cu Ti một mái ấm có đầy đủ mẹ cha, hoặc vì lý do gì khác nữa... nó không biết. Chưa bao giờ nó thấy dượng rầy la mẹ nó. Chưa bao giờ! Nhưng thi thoảng, khi nó và cu Ti đến trường, trở về thấy mẹ nó nằm dài trên giường, mặt sưng bầm, mắt đỏ hoe, gọi nó và cu Ti lại bóp dầu. Mẹ nó làm như cũng có khổ đau nhiều, đến nỗi phải để những cảm giác đó tràn đầy trên gương mặt mệt mỏi. Khoảng vài ngày, khi những vết bầm đã tan, thì tối đến, mẹ nó lại trang điểm thật kỹ, bận đồ thật đẹp. Rồi ôm hôn dượng nó, mẹ xinh đẹp rạng ngời: “Em đi họp cơ quan”. Những lúc đó, bao giờ nó cũng lặng lẽ quay đi. Nó ngại nhìn thấy những dối lừa.

Ngày xưa, lúc còn ở với cha, nó nghĩ về mẹ khác. Cha nó kể: “Mẹ con đẹp lắm!”. Nó tưởng tượng mẹ là một cô tiên trong cổ tích. Cha nó nói: “Mẹ con hiền”. Nó nghĩ ngay đến cô Tấm dễ thương. Bởi vậy khi nghe bà nội nói: “Mẹ mày ham lấy chồng giàu, nhà nội nghèo nên mẹ mày chê”, nó đã nằm khóc mấy đêm liền. Nó không dám giận nội mặc dù trong lòng cảm thấy giận. Nó không muốn nội nói những điều không tốt về mẹ nó.

Ngày mẹ nó trở về là một ngày cuối mùa đông. Mùa đông ở đây lạnh lẽo đến kinh hoàng. Người ta có thể mang trên người năm bảy cái áo, bận quần trong quần ngoài tầng tầng lớp lớp khi đi ra ngoài đường. Và trong cái lạnh buốt cắt da, cắt thịt người ta đó, nó chạy như bay về nhà ngoại, trên mình chỉ độc một bộ đồ mong manh, lấm lem bùn đất, thậm chí không còn một đôi dép lành lặn để mang, trong khi ai cũng cố giấu đôi bàn chân trong đôi ủng cao nghều. Miệng thở ra những cột khói phà phà, hai màng tang lạnh ngắt, môi tím bầm, khô quắt, nó chỉ mong được nhìn thấy mẹ thôi. Đối với nó lúc này không có gì kỳ diệu hơn là được nhìn thấy mẹ.

Lúc mới biết tin mẹ về, nó đã nhảy cẫng lên ôm choàng lấy cổ cha, với tất cả những gì hân hoan nhất: “Cha ơi! Con chỉ nghĩ là con nằm mơ thôi!”. Sau này, có lần cha kể lại rằng, câu nói đó của nó làm cha đau lòng lắm, đau mãi hoài không thôi. Nó nghĩ có gì đâu! Tại vì trước nay, chưa bao giờ nó tin là sẽ có ngày nó được trông thấy mẹ. Nó không hình dung nổi gương mặt mẹ nó như thế nào, nó chỉ biết là mẹ đẹp lắm, đẹp hơn tất cả mọi người mẹ trên đời. Có đứa con nào mà suốt bao ngày tháng chỉ một nỗi mong ước cao chất ngất được nhìn thấy mẹ mình như nó không?
Bà ngoại níu lại cái háo hức của nó ở bên ngoài cổng rào “Khẽ thôi, dượng với em mày còn đang ngủ!”. Vậy sao? Nó khựng lại, nghĩa là mẹ không về một mình? Nghĩa là chưa chắc gì mẹ về đây vì nó, chưa chắc gì mẹ hẳn còn nhớ nó là ai. Làm sao như vậy được? Nó cảm thấy có cái gì nghẹn ngang nơi cổ họng. Bà ngoại nói “Mẹ mày kìa”. Nó nhìn thấy một mái tóc xù bung, cắt ngắn cũn, một gương mặt ngái ngủ lem nhem son phấn, lạnh lùng. Cảm giác hụt hẫng làm nó bật khóc oà.

Nhưng dù sao, dù sao đi nữa, ngay sau đó nó lại nhận ra rằng, trong tim nó niềm khát khao có mẹ vẫn cao hơn tất cả mọi điều. Những ngày sau, nó cảm thấy ấm áp lắm mỗi khi gần bên mẹ. Niềm hạnh phúc được quẩn quanh bên mẹ to lớn đến nỗi khiến đôi khi nó nhận thấy rợn ngợp đến khó thở, vì trái tim thỉnh thoảng cứ nhói lên. Nhưng rồi cũng đến ngày mẹ đi. Nó cuống quýt, ruột gan bồn chồn như lửa đốt. Nó không biết phải làm gì để giữ chân mẹ lại. Nó lăng quăng cầu cứu mọi người. Nó bỗng quên mất rằng mình vẫn còn có một người cha. Nó vội vã gật đầu khi mẹ hỏi “Cưng thích về ở với mẹ không?” Mắt nó sáng bừng lên.

Ngày lên xe nó không nói cho cha nó biết, cả mẹ kế và thậm chí cả bà nội nữa, nó sợ sẽ không được ra đi. Thời khắc mà xe gần chuyển bánh, nó nhìn ra cửa sổ, thấy cha nó hớt hải đằng xa, nó rụt vào, kéo tấm rèm che lại, trái tim run lên vì một nỗi lo sợ không minh bạch. Xe chuyển bánh, nó thở phào, rồi nhoài người ra đưa bàn tay vẫy vẫy, miệng cười thật tươi. Cha nó nhìn theo, đôi mắt sâu thẳm buồn trì níu. Lúc đó, nó đã biết, hình ảnh này của cha sẽ ở lại trong lòng nó mãi hoài.
Nó bây giờ nhớ lại nó ngày xưa. Cảm thấy tim nhói đau vì lầm lỗi. Nó muốn được quỳ dưới chân cha để nghe cha nó nói những lời răn dạy yêu thương “Con gái cưng, hãy hứa với cha không được như vậy nữa”. Nó sẽ khóc vùi trong lòng cha như thuở nhỏ. Nó sẽ nói với cha rằng nó đã lớn khôn hơn rất nhiều. Nó không còn quá tin vào cổ tích. Nó không còn tin những cô tiên...
Ngồi trên chuyến xe trở về nơi chôn rau cắt rốn, nó cảm thấy lòng bồn chồn hơn bất cứ nỗi bồn chồn nào. Nó lại khao khát nhìn thấy cha như thuở nhỏ khao khát nhìn thấy mẹ. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi nó từ bỏ những yêu thương cha nó dành cho, những yêu thương mà cho đến tận bây giờ nó mới nhận ra rằng sẽ không bất cứ thứ gì trên đời này có thể đánh đổi được, nó mới lại trở về tìm cha.

Xe ngừng ở một bến, để hành khách nghỉ ngơi, ăn uống. Nó vội vã đi tìm điện thoại, gọi về nhà “Mẹ ơi! Con xin lỗi vì đã không cho mẹ biết trước, con về thăm cha”. Bất ngờ, giọng mẹ nó cao lên: “Cha mày vừa mới ở đây đi, nói là đi tìm mày, thoắt mất cái đồng hồ tao mới mua gần cả triệu để quên trên đầu tủ”. Trời đất! Người ta có câu “Bần cùng sanh đạo tặc”, nếu như mà phải đến một ngày, cái người mình đã từng san sẻ yêu thương của một thời đẹp đẽ bỗng sa cơ lỡ vận, thì của nả còn có đáng sá gì. Nỗi thương đau mới là chất ngất chứ! Nó nghẹn ngào, nước mắt cứ tràn ra. Bàn tay run lẩy bẩy, nó không nói được với mẹ lời nào để bảo vệ cho cha. Tai nó bỗng ù lên, cơn đau tim ập đến, nó kịp nhận ra rằng, đó là hình phạt dành cho nó. Biết làm sao! Bong bóng nào lên trời rồi cũng có lúc vỡ tung thôi. Nhưng nó còn mang nặng trong lòng một nỗi, mẹ cũng là bong bóng lên trời.

Nó trở về với vòng tay yêu thương của cha, nhìn mái tóc bạc trắng, nó thấy lòng mình đau vô hạn. Đôi mắt thẳm sâu cho nó biết cha đã khổ đau nhiều khi nó từ bỏ cha. Những ngày ngắn ngủi bên cha, nó phải cố nén lòng để không nói ra những gì nó đã nghe từ mẹ, nếu cha biết mẹ đã nghĩ về cha như thế nào chắc cha sẽ buồn nhiều. Sau bữa mà cu Ti tìm thấy cái đồng hồ, nó trải qua nhiều đêm mất ngủ. Thế rồi, một lần nữa nó lại ra đi, nhưng lần này nó biết rằng nó quyết định đúng, cha đang từng ngày mong đợi nó trở về, nó cần cho cha mình biết bao! Và nếu như... Trời ạ, mẹ cũng là người đã cho cuộc sống này mà! Có nhiều khi, nó bỗng ước gì mình có một phép màu.
Đ.N.H.H

(nguồn: TCSH số 208 - 06 - 2006)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • HƯƠNG LANHôm ấy là chủ nhật, tôi nghỉ hè đã được một tuần. Đúng như lời mẹ hứa, chiều nay mẹ đưa tôi ra ga đón chuyến tàu từ Sài Gòn về Huế. Mẹ nói với tôi rằng mùa hè năm nay con sẽ được gặp chị Nhi và anh Zét con cậu Trường. Tôi chẳng biết cuộc gặp gỡ ấy là như thế nào, nhưng thấy mẹ luôn hồi hộp chờ đợi, tôi cũng mong mỏi theo.

  • Nguyễn Trương Khánh Thi - Phạm Xuân Sơn - Kiều Hữu Hoà - Mai Hoàng Hanh - Phạm Minh Giang

  • COMTESSE DE SÉGURLGT: Cuốn truyện dài CHÚ QUỶ NHỎ TỐT BỤNG (Nxb. Phụ Nữ) của nhà văn Pháp Comtesse De Ségur do Phương Quỳnh dịch từ nguyên bản đã mở ra một chiều không gian mới lạ song rất gần gũi với thế giới cổ tích Việt . Chương II: Cô bé mù Juliette, bằng hơi ấm tình người đã thắp lên trong tâm hồn cậu bé Charles ngọn sáng tuy chưa thật lung linh như ý muốn.

  • LGT: Trong những ngày hè rộn rã (từ 13 đến 24-7-2008) Hội Liên hiệp VHNT TT. Huế, Nhà Thiếu nhi Huế, Phòng văn hoá Thành phố đã tổ chức Trại sáng tác Văn học Thiếu Nhi với sự góp mặt của 40 trại sinh. Các em đã được đi thực tế ở biển Cảnh Dương, tham gia đêm lửa trại trên vườn Quốc gia Bạch Mã... Kết quả, Trại đã thu nhận hơn 30 truyện ngắn, tản văn, tuỳ bút và 51 bài thơ. Tác phẩm của các em đã thể hiện sự phong phú về đề tài dựa trên những xúc cảm hồn nhiên, trong sáng và đầy hoài vọng...Sông Hương xin giới thiệu một số tác phẩm từ Trại viết này.

  • MINH HUẾNhững nét vẽ mùa thu vàng úaLá mục màu động khẽChạnh nhau

  • TRƯỜNG GIANGLGT: Thật hiếm khi Tòa soạn nhận được một truyện ngắn miêu tả hết sức sinh động và kỳ thú về cuộc sinh tồn của những con vật gần gũi nhất với chúng ta hằng ngày: một gia đình Gà tội nghiệp mất con, chú Mực dũng cảm, mèo Milô lanh lợi và cá tính, lũ rắn độc địa... Tất cả nhân vật đó được tác giả trẻ Trường Giang “gom lại” trong khu vườn nhỏ yêu thương nhưng đầy hiểm họa.Sông Hương xin giới thiệu truyện ngắn này như một món quà ý nghĩa tặng các cháu cùng bạn đọc nhân dịp Trung thu.

  • HẢI THIHôm nay, mình đã có một buổi sáng rất ý nghĩa. Là món quà ông già Noel tặng cho mình nhân dịp Giáng sinh tuổi 18? Đối với mình, cùng với món quà Noel năm đó mà ba mẹ đã thay mặt ông già Noel tặng cho mình, khiến tuổi thơ mình được trọn vẹn với niềm tin vào những điều kỳ diệu, món quà năm nay cũng là một món quà vô giá mà mình may mắn được nhận trong đời: một buổi sáng đến với trung tâm bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi.

  • DIỆU NGUYÊN - NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI - TRƯƠNG XƯƠNG  

  • TRẦN THUỲ MAILTS: Tập truyện "Người khổng lồ núi Bạc" của nhà văn Trần Thuỳ Mai vừa được giải 3 cuộc vận động sáng tác văn học "Vì tương lai đất nước" do Nhà Xuất bản Trẻ thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Sông Hương xin trích một chương trong tập truyện này gửi tới các bạn đọc nhỏ tuổi nhân dịp Tết Trung Thu năm nay.

  • TRẦN LAN VINH...Nắng giải oanRâu ngô tíaMắt cô MíaVía cô Bầu...

  • LÊ DUY PHƯƠNG...con xoècon dangcon sàcon nhảy...

  • MA VĂN KHÁNGỨ ừ, không đi học đâu!Ứ ừ, không đi học đâu!

  • DƯƠNG THỊ HIỀNMong mãi rồi cũng được về quê cũ. Nắng tháng 7 chói chang phả vào mặt ran rát. Hôm nay tôi lại đi giữa đường quê, gom nhặt những ký ức lấm lem thời thơ dại. Con đường này là nơi tôi đến trường, nơi những trưa hè tôi đầu trần chân đất chạy bắt chuồn chuồn cùng tụi bạn. Đường quê cát bụi lọt giữa hai hàng trinh nữ - loài hoa trắng hồng phơn phớt mà ngày xưa tôi thường ngắt cài lên đầu chơi trò cô dâu chú rể. Cô dâu là tôi - một con bé tóc khét lẹt mùi nắng, quần xắn tới đầu gối, hai tay còn ôm gùi lúa vừa đi mót về...

  • MAI PHƯƠNG - NGUYỄN QUỲNH THI - LY LY

  • HỒNG NHUTruyện ngắn  Từ trong nguồn sâu, Suối Nhỏ cần cù len lỏi qua những gốc cây, những hòn đá.

  • PHAN TUẤN ANHTruyện ngắnCô bé vừa chuyển đến ở nơi vắng vẻ này. Thế là cô bé trở thành hàng xóm của hắn. Hắn biết ngay điều ấy, mặc dù, hắn là người ít để ý những gì nằm ngoài ngôi nhà của mình. Hoàn cảnh không cho phép hắn được biết nhiều.

  • LÂM THỊ MỸ DẠTruyện ngắn Chúng tôi có khoảng vài trăm triệu sinh mệnh sống trong một ngôi nhà xanh đã chục năm. Thỉnh thoảng ông chủ chúng tôi lại mở cửa nhìn chúng tôi âu yếm, vẻ mặt đượm buồn.

  • ...Em thơ đọc sáchHoa sứ rụng đầyVừa thơm vừa rụngSao lìa được cây?...

  • Về quê thăm lại cánh đồngBờ ngang, kẹ dọc mênh mông là đường

  • Hoa phượng dập tắt lửa rồiLặng im chẳng thấy một lời ve kêu