NGÔ MINH Đêm qua Cầu Gianh Tặng Lê Đình Ty Đêm qua Cầu Gianh cầu vồng bê tông bảy màu huyền thoại vắt qua đêm qua biển qua mùa cong lên nhịp nhịp sóng xô tôi bay qua phân tranh nháy mắt ầm ầm xe và người hàng và gió chợt hoang mang mình sang sông nhanh quá không kịp nhìn vó bè dưới sông mòn đêm soi cá vớt trăng nào kịp biết mặt ai qua cầu cùng chuyến mũ bảo hiểm găng tay giày ủng tất cả như người máy! qua cầu người ơi đêm thành khoảng vắng bắp nướng bến xưa dấu vết còn không bạn trang lứa bận xây nhà kiếm tiền tậu đất còn ai nhâm nhi thơ với thịt chó Cu Loe chén rượu Ba Đồn em xa ngái bên kia bồi lở nghe lòng se lạnh như đêm... Tựa vai cầu Gianh ngẩn ngơ nhìn biển cầu nào bắc qua khoảng trống cõi lòng? Ba Đồn đêm 14-3-2002 Gửi lại sông Trà đời ta lang thang không kịp nhớ đời em trôi dạt chẳng kịp yêu chiều sông Trà nghiêng soi chợt gặp xanh xao ta hòn đất đang cười ta về nơi một mình ta ngủ nơi một mình ta mơ mơ gặp sông Trà trườn lên như rắn mơ ta chú nhái bên trời Sông Trà, sông Trà cho ta gửi lại Giấc mơ như thể ngỏ lời Nhà trọ Như Ý, Quảng Ngãi 25-5-1990 Trước mộ Phương Xích Lô Phương ơi thế cũng là sang hoa sen một đoá, bia vàng tuổi tên tưởng không mà có mới nên Phương nằm nghỉ chốn sinh linh đừng buồn cháy mộ Phương lửa men Chuồn bạn bè đông đủ thơ buồn chuyền tay giàu nghèo cũng nấm này thôi phơ phơ lau trắng bên đồi gió đưa đi ăn mày rượu nuôi thơ nhìn sông Phương ngỡ nguồn xưa rượu trời rồi Phương say trọn kiếp người để thơ ở lại như lời biệt ly đôi câu cũng đã có chi còn hơn bao kẻ chết vì lợi danh Phương là giọt nước Hương Giang Xích lô chở gió lên ngàn tìm trăng... TRẦN DZẠ LỮ Buổi chiều ở đất phương Buổi chiều ở đất phương Tự dưng đâm ra nhớ Huế Khi nghe điệu hát Từ em có tên là Quế... Từ em tay bồng tay bế Anh đi không ngoái lại nhìn Quê xưa mịt mù sương khói Bây giờ đã trắng tóc xanh... Buổi chiều ở đất phương Đìu hiu rượu buồn độc ẩm Bạn bè ở đâu - khuất lấp Cơn say níu lấy bóng mình! Bây chừ thèm ra ngoài nớ Lang thang về lại Bao Vinh Chắp tay mà lạy phố tình Môt thời mưa bay tóc nhớ... Bây chừ thèm ra ngoài nớ Tìm cau Đêm trăng "một ngàn lẻ một" Ai về kiếm trầu chợ Dinh? Bây chừ thèm ra ngoài nớ Bềnh bồng bên biển Tuý Vân Bao năm chắc còn sóng vỗ Thương người Tư-Mã-Áo-Xanh! Buổi chiều ở đất phương Khi không tím Huế hiện hình Nghe ra một đời nắng dội Yêu người chưa hết phiêu linh... Sài Gòn 2/2002 (nguồn: TCSH số 163 - 09 - 2002)
|
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...