HOÀNG LONG
Minh họa: Nhím
Nắm bắt
Anh yêu quý khoảnh khắc ấy.
Như trong bộ phim khi bất chợt có cảnh quay chậm lại hay dừng hẳn một vài giây. Cảm giác như cả thiên thu vĩnh cửu đều ngưng tụ lại và hàm chứa toàn thể không gian trong một sát na bất động. Cành hoa dại nhỏ bé màu vàng rung rinh trên bờ sông còn anh thì đang chảy qua một thành phố lạ. Đó là bối cảnh của cuộc gặp gỡ. Khi ấy anh đang mang nhiều nỗi niềm và âm thầm chảy trôi như quán tính. Nàng đứng ở một khúc quanh vì thế mà anh mới bất ngờ khi chạm mặt. Và anh sững sờ trước vẻ nguyên sơ thơ dại lẻ loi của một cánh hoa duy nhất còn lại trên bờ sông đầy những bê tông cốt thép trong một thành phố không quen toàn những tòa cao ốc chọc trời. Ánh nắng chiều chiếu vào càng làm nàng lung linh nổi bật và xoa dịu cặp mắt lờ đờ ngái ngủ của anh. Biết bao lâu rồi anh không còn nhìn thấy hoa vàng, không còn nhớ về một suối nguồn nơi khởi sự của hành trình ra biển lớn. Nơi ấy thật tuyệt diệu. Cô tịch trên một ngọn núi cao hoang vu, một thác nước nhỏ chảy ra từ đỉnh qua những tảng đá rêu phong và những hàng cây tuyệt đẹp. Quê hương ấy anh biết mình có ngày rời xa và chỉ hy vọng trên đường đi có vài cảnh đẹp nào đáng nhớ trước khi hòa mình vào biển cả xa xăm trong cuộc trở về vĩ đại. Dòng chảy trôi ngày một nhanh hơn, đầu tiên qua một thung lũng vắng người, một làng quê hẻo lánh, rồi một thành phố tỉnh lẻ. Lần đầu tiên anh thấy những tòa nhà cốt thép và anh buồn quá đỗi vì trông chúng vô hồn, cứng ngắc, chẳng có chút thơ mộng gì của suối nguồn cây lá ngày xưa. Anh tuyệt vọng và anh chấp nhận khi từ đó chỉ toàn là thành phố, người anh đen đủi dơ dáy dần đi, anh chỉ trôi đi mà không bận tâm gì nữa. Biển thì vẫn còn xa. Giữa những ngày chán chường ấy anh gặp nàng ở một khúc quanh. Khoảnh khắc diệu kỳ đẹp đẽ. Anh thấy bừng bừng sức sống thanh xuân. Anh lướt trôi qua nàng, mỉm cười cảm tạ rồi tiếp tục trôi chảy con đường của mình. Sau rất nhiều năm, nếu có ai hỏi anh về một kỷ niệm nào đẹp nhất anh sẽ nhắc về một cuộc gặp gỡ của một bông hoa dại đung đưa với một dòng sông Sử Lịch.
SG, ngày 28/10/2013
Dịch chuyển
Khung cảnh vẫn không thay đổi.
Như cảnh nền của bức tranh. Một cái bàn trong căn phòng nhỏ nhìn ra dòng sông tĩnh lặng. Cửa kính đóng lại, máy lạnh mở lên vào những ngày nước ròng để tránh mùi hôi tanh. Những ngày nước lớn thì mở toang cả cửa cả hồn mình ra nghe gió lộng. Anh với mấy người bạn thân thường hay tụ tập nơi đây vào những ngày cuối tuần từ hồi còn xa lơ lắc. Đến bây giờ đã bao nhiêu năm anh không còn muốn nhớ. Lúc đầu chỉ bốn năm người bạn, một cái bàn kê ra với vài chai bia tâm sự chuyện đời. Một thời gian sau, phải kê thêm một cái bàn lớn kề bên vì ai cũng dẫn người yêu tới. Vài năm nữa trong cuộc nhậu đã nghe tiếng khóc trẻ con, đang nhậu phải bỏ chai bia đi dỗ con cũng là chuyện chẳng còn hiếm thấy. Một cái bàn nữa được kê thêm cho lũ trẻ. Những cái đầu xanh ngày nào tóc đã hoa râm rồi bạc trắng. Những đứa trẻ cất tiếng khóc oe oe ngày nào giờ đã lớn, đi làm, lập gia đình rồi đẻ con. Khung cảnh vẫn chỉ chừng ấy. Dòng sông nước lớn, nước ròng, bàn ghế cũ nát đi, thay mới nhưng những chỗ ngồi còn nguyên đó. Từ góc bàn kia đến góc bàn này là tuổi thơ, tuổi trẻ và tuổi già ngồi sát bên nhau như một dòng chảy. Rồi chỗ góc bàn kia bắt đầu thưa người, những lần uống bia là những lần tưởng nhớ. Ngọn sóng bạc đầu khi rụng rơi hết thì ngọn sóng tiếp lại theo sau. Thế hệ sau lại thay nhau ngồi góc bàn cũ, thỉnh thoảng nhớ về thế hệ trước kia. Dòng sông chảy miên tục mà tĩnh tại. Đất đai tưởng biến đổi nhưng chỗ ngồi còn nguyên. Chỉ riêng có dòng chảy của thế hệ là không ngưng nghỉ, không chậm lại một giây phút nào. So với điều đó, dòng sông chỉ muôn đời đứng yên làm cảnh nền cho bức tranh về thế giới.
SG, ngày 6/11/2013
Loài hoa nở muộn
![]() |
Anh bỏ con thuyền, anh bỏ dòng sông, bỏ bến trăng mơ và bến mộng để tìm về những phố thị lên đèn, những trận cười thoáng qua, những nỗi buồn dài sâu và tê tái. Anh hăm hở lao đi để chán nản quay về, anh theo người đùa vui để vẫn thấy mình lạc lõng. Dù gắng sức bao nhiêu, anh cũng không thể nào hoàn toàn nhập cuộc, thế gian vẫn xem anh như kẻ bên lề. Anh những muốn nhập vào để viết để sống để cười nói như người ta nhưng sau những đêm chán chường nơi gác trọ anh thấy lòng mình đều ngân lên thanh âm của một cung đàn khác. Theo thời gian tiếng rung ngân ngày một nhỏ dần. Cho đến khi đã chất chứa quá nhiều cay đắng, đã ôm theo rất nhiều phẫn hận anh buông tay quay về lại bến cũ và dòng sông chỉ để nhận ra tiếng lòng đã tắt mất. Anh hoàn toàn là kẻ trắng tay. Anh sống lầm lũi ngày này qua tháng khác nơi chốn cũ, như thể đời mình đã chấm dứt, để tâm tư mình cũng trôi chảy như sông. Trong một đêm khuya hiu hắt anh bất ngờ nghe được tiếng đàn khe khẽ ngân rung. Đường xưa khuất lấp bít lối đã được khai thông, tiếng đàn bị vùi chôn sau bao ngộ nhận và quên lãng đã được sự thanh tĩnh rửa sạch quay về. Anh tập lắng nghe, anh tập ghi chép lại. Anh quan sát thật sâu sự trong đục, độ cao thấp của thanh âm và dần dần làm khúc ca trở nên hoàn thiện. Những tác phẩm của anh từ đó đã làm cho mọi người thoạt đầu bỡ ngỡ trước sự mới lạ rồi khâm phục và công nhận văn tài. Sau nhiều năm bi đát, anh đã nghe ra và chuyển được cái sâu kín riêng mang nhất của mình trở thành những bông hoa, dù đó là một loài hoa nở muộn.
SG, ngày 7/11/2013
(SH298/12-13)
NGUYỄN QUANG HÀ
A Lưới - hai tiếng đó đối với mỗi người lính Trị Thiên chúng tôi là tiếng gọi trở về. Trong cái rộng lớn chung thì A Lưới là bản lề, là cái nôi cách mạng của Thừa Thiên - Huế. Song với mỗi đời lính lại có một kỷ niệm của riêng mình, không thể bao giờ quên được.
TRẦN LÊ TUẤN
Tôi tỉnh dậy lúc hai giờ sáng.
Hình như có cái gì đang đập liên hồi vào đầu. Đau lắm. Đau đến không mở mắt ra được.
ĐỨC BAN
1.
Năm ấy ông Giám đốc Sở quyết định cử tôi lên rừng Vụ Quang tìm kiếm di vật liên quan đến bản chiếu Cần Vương của vua Hàm Nghi.
NGUYỄN LỘC THÁI HÒA
Người thợ sửa xe đạp chậm rãi để tờ báo đang đọc qua một bên, ngước nhìn khi tôi dừng xe bước xuống.
HỒ ĐĂNG THANH NGỌC
Hôm ấy là một hôm trời đặc biệt mù sương, khói sương như những tảng bông tan loãng và ẩm ướt, rây rây bụi trong không gian.
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
Trời vừa nhập nhoạng tối thì nhiều dãy bóng đèn phía ruộng cúc đã đồng loạt sáng bừng lên. Trông chúng tươi vui như những đốm pháo hoa bung nở trăm ngàn tia lửa màu rực rỡ trong sương chiều.
MẪU ĐƠN
1.
Điệp vàng kìa anh. Tôi đã nói điều này mỗi khi đi qua con đường ấy. Đó là điệp sao. Tôi cứ tưởng chỉ với mùa hè thôi.
ĐỖ TIẾN THỤY
Nàng là Y Than, mang cái đẹp ban sơ của bông hoa hoang dại. Bông hoa ấy đến hồi hé cánh tỏa hương thì bướm rừng dập dìu vây bủa.
NGUYỄN LUÂN
Trời mưa như thác đổ, từng dòng nước đỏ ngầu tràn từ trên vàn núi dội ào ào xuống đường lớn. Thén xắn quần lên quá gối, cứ nhằm lối cũ trong trí nhớ mà sục chân bước đi.
NHỤY NGUYÊN
Giá anh bay qua được bên đó…”. Miên đọc dòng tin của anh rồi tắt máy. Miên cứ ngồi như vậy nhìn mặt trời xuống dần và quầng mây rực lên ở nóc ngôi chùa.
CÁT LÂM
Tôi mười ba năm 196X. Tôi sinh ra đã không gần thành phố rất may có chuyến tàu muộn vắt ngang. Chuyến tàu muộn không bao giờ đỗ lại. Xe máy về làng phải vượt dốc khó khăn.
TRƯƠNG QUỐC TOÀN
Nhiều khi Hoàng Trang ghét giọng hát của chính mình. Không phải vì quá tệ, giọng ca trong trẻo của cô cất lên luôn chạm vào trái tim khán giả, chuẩn xác nhịp phách.
TRẦN QUANG KHANH
Bóng núi đổ dài xuống bãi cát cũng là lúc mấy ngư phủ trong làng chài kéo nhau ra thuyền, chuẩn bị cho cuộc hành trình của một đêm sâu mưu sinh trên biển. Bóng nắng hẫng dần lên các chỏm cao của ghềnh đá. Hắn uể oải bước ra sát mép sóng, tìm sự khuây khỏa với đám bụi nước, dư phần của những con sóng vồ vập vỗ vào ghềnh.
BẢO THƯƠNG
Mày ra giữ cho bố một đầu. Lão Thất đang cúi xuống ghìm sợi dây thừng qua gạc xe, ngó lên bảo Kiền. Kiền vùng vằng ậm ờ rồi cũng đứng dậy.
VŨ THANH LỊCH
Trời nhá nhem, cô Trinh ngồi nhập tịnh, thấy ngực nhói như gai châm, ngoái nhìn qua khe cửa, nhận ra chị Cần.
HOÀNG THÁI SƠN
Một buổi trưa hè oi ả, tôi đi đến đầu làng Cao Bình, nhác thấy bóng một cây đa tán lá sum suê, mát rượi, bèn chạy quàng vào để tránh nắng.
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
1.
Khu vườn rộng bốn mùa rợp bóng lá khiến ngôi nhà cổ như lọt thỏm sâu hơn vào giữa. Những ngày mưa càng âm u và buồn bã hơn.
PHẠM GIAI QUỲNH
Nhân viên soát vé mời mi lên tàu với nụ cười đông cứng, một nụ cười được lập trình qua công việc lặp đi lặp lại hàng ngày, tuồng như bất động và đanh rắn.
NGÔ ĐÌNH HẢI
Hắn làm bảo vệ đêm. Sáu giờ chiều tới bệnh viện nhận ca trực. Bệnh viện thuộc hạng sang nhất thành phố. Bệnh nhân ở đây toàn là những kẻ có tiền.
PHẠM THỊ ANH NGA
Sao em vẫn chưa tin là chúng mình đã thực sự yêu nhau?