Chùm thơ Văn Lợi

15:27 21/01/2011
VĂN LỢIĐồng Hới trong anh

Nhà thơ Văn Lợi - Hải Bằng ký họa


I
Anh sinh ra nơi phố nhỏ khiêm nhường
Bên chân sóng của sông liền với biển
Anh hiểu rõ những cánh buồm thoáng hiện
Thoáng mất đi trong bát ngát trùng khơi

Năm tháng qua đi anh thêm hiểu cuộc đời
Hiểu về em như hiểu về biển cả
Nên có lúc biết mình say sóng lạ
Anh tìm về với phố biển quê hương.

II
Có một thời của tuổi ấu thơ
Anh từng say mê xây nhà bên biển
Những tòa lâu đài nguy nga thoắt hiện
Lại thoắt tan đi trong sóng xõa vô tình

Anh lớn lên với bao nỗi thăng trầm
Đã có thể bình tâm trước những gì chợt đến
Và bỗng gặp em ngỡ như là gặp biển
Ngỡ gặp lại mình của tuổi ấu thơ.

III
Ngày mai đây phố biển của anh
Sẽ mọc lên với mười lần khác trước
Sẽ có những công viên một thời anh mơ ước
Vẫn nguyên vẹn trong anh một Đồng Hới thuở nào

Một Đồng Hới của bọn trẻ chúng anh chơi trốn tìm nhau
Mỗi góc phố, mỗi hẽm đường đã thấm vào máu thịt
Một Đồng Hới của hoa hồng thanh khiết
Như thanh khiết tình em thơm suốt cuộc đời anh.

                                                            6-1984


Ngọn lửa


Anh không là ngọn lửa
Phút chốc cháy bùng lên
Em ơi ngọn lửa ấy
Sẽ tắt vào lãng quên

Anh chỉ là ngọn lửa
Trong bếp nhà vậy thôi
Giữa đời thường lặng lẽ
Cháy hết mình không nguôi

Như là niềm tin ấy
Cháy sáng lên thay lời!

                       
7-1984


Cầu cáp quê tôi


Những sợi dây căng dọc lòng đường
Soi mặt nước thành từng ô sống
Những âm thanh, những âm thanh ùa lên sôi động
Khi mặt đường như ngựa chiến vào đêm

Đó là nơi chiếc cầu bom dội xuống triền miên
Giữa hai mố cầu chỉ còn là khoảng nước
Cầu dựng mấy lần, mấy lần bom bật ngược
Mảnh gỗ, mảnh gang găm nát đôi bờ

Đường nhói đau mỗi bước xa chờ
Những sợi dây nối qua khoảng cách
Một chiếc cầu chưa từng có trong sử sách
Hiện lên như một cung đàn

Những âm thanh rạo rực không gian
Những đoàn xe lao về phía trước
Điều kỳ diệu giặc Mỹ đâu hiểu được
Đêm đêm khoảng trống ấy không còn

Đêm đêm vang vọng tiếng rì rầm
Nơi ban ngày trơ vơ khoảng trống
Nơi ban ngày nước chia thành ô sóng
Và hai mố cầu chỉ hằn những tao dây

Đó là chiếc cầu đã mọc ở nơi đây
Cầu lát ván trên hàng hàng dây cáp
Cầu đánh Mỹ sớm chiều tháo ráp
Những cô gái bám đường thoăn thoắt bàn tay

Tôi bồi hồi đứng ở nơi đây
Nghe Đồng Hới vào mùa xây dựng
Một chiếc cầu sẽ mọc lên sừng sững
Một chiếc cầu như chính quê ta
Đã đứng lên trên đổ nát đi xa…

                       
Cầu Bốn, tháng 11-1973

(10/12-84)



Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết

  • Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi

  • Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài

  • Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?

  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê