Nhà thơ Văn Lợi - Hải Bằng ký họa
I Anh sinh ra nơi phố nhỏ khiêm nhường Bên chân sóng của sông liền với biển Anh hiểu rõ những cánh buồm thoáng hiện Thoáng mất đi trong bát ngát trùng khơi Năm tháng qua đi anh thêm hiểu cuộc đời Hiểu về em như hiểu về biển cả Nên có lúc biết mình say sóng lạ Anh tìm về với phố biển quê hương. II Có một thời của tuổi ấu thơ Anh từng say mê xây nhà bên biển Những tòa lâu đài nguy nga thoắt hiện Lại thoắt tan đi trong sóng xõa vô tình Anh lớn lên với bao nỗi thăng trầm Đã có thể bình tâm trước những gì chợt đến Và bỗng gặp em ngỡ như là gặp biển Ngỡ gặp lại mình của tuổi ấu thơ. III Ngày mai đây phố biển của anh Sẽ mọc lên với mười lần khác trước Sẽ có những công viên một thời anh mơ ước Vẫn nguyên vẹn trong anh một Đồng Hới thuở nào Một Đồng Hới của bọn trẻ chúng anh chơi trốn tìm nhau Mỗi góc phố, mỗi hẽm đường đã thấm vào máu thịt Một Đồng Hới của hoa hồng thanh khiết Như thanh khiết tình em thơm suốt cuộc đời anh. 6-1984 Ngọn lửa Anh không là ngọn lửa Phút chốc cháy bùng lên Em ơi ngọn lửa ấy Sẽ tắt vào lãng quên Anh chỉ là ngọn lửa Trong bếp nhà vậy thôi Giữa đời thường lặng lẽ Cháy hết mình không nguôi Như là niềm tin ấy Cháy sáng lên thay lời! 7-1984 Cầu cáp quê tôi Những sợi dây căng dọc lòng đường Soi mặt nước thành từng ô sống Những âm thanh, những âm thanh ùa lên sôi động Khi mặt đường như ngựa chiến vào đêm Đó là nơi chiếc cầu bom dội xuống triền miên Giữa hai mố cầu chỉ còn là khoảng nước Cầu dựng mấy lần, mấy lần bom bật ngược Mảnh gỗ, mảnh gang găm nát đôi bờ Đường nhói đau mỗi bước xa chờ Những sợi dây nối qua khoảng cách Một chiếc cầu chưa từng có trong sử sách Hiện lên như một cung đàn Những âm thanh rạo rực không gian Những đoàn xe lao về phía trước Điều kỳ diệu giặc Mỹ đâu hiểu được Đêm đêm khoảng trống ấy không còn Đêm đêm vang vọng tiếng rì rầm Nơi ban ngày trơ vơ khoảng trống Nơi ban ngày nước chia thành ô sóng Và hai mố cầu chỉ hằn những tao dây Đó là chiếc cầu đã mọc ở nơi đây Cầu lát ván trên hàng hàng dây cáp Cầu đánh Mỹ sớm chiều tháo ráp Những cô gái bám đường thoăn thoắt bàn tay Tôi bồi hồi đứng ở nơi đây Nghe Đồng Hới vào mùa xây dựng Một chiếc cầu sẽ mọc lên sừng sững Một chiếc cầu như chính quê ta Đã đứng lên trên đổ nát đi xa… Cầu Bốn, tháng 11-1973 (10/12-84) |
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...