THÚY BẮC
Cửa sổ gần bàn cu Và ngồi học, có một cây ớt mẹ trồng vào chậu đất để ngoài hiên. Cây ớt quả tím, hoa cũng màu tím, quà bác Tâm tặng mẹ. Không phải chỉ cu Và với mẹ thích cây ớt mà hàng xóm cạnh nhà ai cũng thích. Cây ớt quanh năm có hoa. Ăn hết lứa quả này, hoa lại kết lứa quả khác.
"Chiếc đồng hồ lớn" Sơn dầu của Bửu Chỉ
Mẹ quý cây ớt, chiều cây ớt hơn các cây cảnh khác. Hôm nào đi làm vội, mẹ lại dặn cu Và ở nhà chăm tưới cho cây ớt tươi. Hôm nào cu Và quên, chiều về mẹ lại khẽ khàng nhắc:
- Và ơi! Hình như con quên, cây ớt buồn đấy, con ạ.
Cu Và giật mình mới chợt nhớ:
- Thế hả mẹ! Con sẽ cho nó vui ngay.
Miệng nói, chân cu Và lếch xếch chạy đến bể nước, vục đầy một ca nước đến đổ từ ngọn xuống gốc cho cây ớt. Thế là cây ớt lại tươi tỉnh.
Một hôm trời nắng gắt, sáng ra đi làm mẹ đã dặn cu Và, nhưng cái đoàn tàu quái ác của bạn Tuấn lùn cứ chạy theo tiếng còi toe toe của bạn Luân trên sàn gỗ. Cái tiếng cuốn hút đã làm cu Và quên khuấy mất.
Chiều tối, mẹ đi làm về, cây ớt hôm qua đang đầy hoa, một màu hoa tím ngát đẹp là thế, bây giờ mặt mũi nhăn nhúm, buồn rủ xuống, cơ hồ chỉ còn nhổ mà vứt.
Mẹ gọi cu Và ra đến tận gốc ớt và lại khẽ khàng:
- Con trông đây này, cây ớt có đáng thương không! Mẹ nhờ con có mỗi một việc mà con không giúp được mẹ sao? Cây ớt đang tươi đẹp thế, bây giờ thì héo quá, kiệt sức rồi. Có tưới cũng khó sống nổi.
Cu Và nhìn mẹ thấy mẹ buồn rượi. Và thương mẹ quá, lại thương cả cây ớt. Nhưng cu Và lại nghĩ không phải lỗi đó của cu Và, mà cây ớt buồn là tự nó thích buồn.
Mẹ vào nhà rồi cu Và bê cây ớt xuống, chú lấy cây dao cùn xới tung đất chung quanh gốc ớt. Chú bắt chước mẹ những lần trước mẹ vẫn làm thế. Chú định xới xong đất sẽ múc một ca nước dội từ trên ngọn xuống gốc, may ra cây ớt tỉnh lại.
Dao cùn cu Và vừa nhấc lên khỏi đất thì thấy một dế trũi ngóc đầu lên theo. Chú giật mình rụt tay. Nhưng rồi lại nhận ra dế trũi, chú lên giọng quát:
- A dế trũi! Mày đấy hả. Mày làm gì ở đây. Ông bắt quả tang nhé. Đúng mày đã cắn cho ớt héo. Ớt buồn, mẹ buồn… Thảo nào, đúng mày!
Dế trũi rụt rè ngẩng đầu nhìn cu Và như muốn thanh minh. Cu Và to tiếng trấn át:
- Còn nhìn hả mày. Tội đáng tử hình. Phải án tử hình mày... Cơ mà... Phúc cho chú mày hãy vào bao diêm này, nằm im đã. Trốn thì ông đánh chết.
Chị Chim sâu từ nãy quanh quẩn tìm mồi ở dàn hoa lý bên cạnh, nghe tiếng quát nạt của cu Và, chị đưa mắt nhìn sang thấy trũi đang bị lôi cổ nhốt vào bao diêm, lại nghe nói tử hình, chị thương trũi quá.
Tuy không họ hàng, không bạn bè với trũi, nhưng tính chị hay động lòng, vả lại chị thấy riêng việc này thì oan cho trũi. Theo chị biết thì trũi không cắn rể ớt bao giờ. Cây ớt có buồn héo thì không phải lỗi của trũi. Chị thấy cần phải có ý kiến về việc này:
- Ti tách, ti tách, anh học sinh lớp hai ơi! Không đúng, không đúng như anh nói đâu!
Nghe tiếng gọi, cu Và ngước lên. Chị chim sâu nhìn cu Và nghiêm trang đĩnh đạc:
- Ti tách, ti tách! Không phải trũi cắn cây ớt. Công bằng mà nói! ti tách, ti lách, không phải trũi. Anh nhầm. Tại vì cái giọt nước ấy. Cái giọt nước không rơi xuống đất, không cho ớt uống, ớt khát. Ớt khát thôi! Không phải trũi! Không phải trũi!
Cu Và không trả lời chị chim sâu. Bê hộp diêm có trũi vào nhà, cu Và lặng im nghĩ ngợi.
T.B
(SH20/8-86)
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
(Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)
LÂM THỊ MỸ DẠ
Ngày xưa trái đất chưa có loài hoa. Bỗng một buổi sớm, tia nắng nhìn thấy một đốm đỏ tròn tựa như màu mặt trời. Đốm đỏ ấy xòe ra trên một cái cây bé nhỏ, lá mảnh mềm.
Đồng Thị Ngãi Lan - Đỗ Anh Tịnh
LGT: “Con thấy trong hồn con lững thững/ Một hành tinh không bóng người/.../ Ngồi ngủ gục bên khúc ca buồn vô vọng/ Ôi những ngọn gió đã giúp nến tỉnh ngộ”. Ấy là những câu thơ Nguyễn Trương Khánh Thi viết về Ba mình là cố nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng (mất năm 2006).
VĂN LỢI Mèo già Xám Vằn dường như chán ngán cảnh vật chung quanh và chính cả ngôi nhà mình ở, vào đâm ra bần thần, nghĩ ngợi. Trong rừng chắc hẳn sẽ có nhiều con vật xứng đáng để mình kết bạn. Cần phải đi vào đó xem sao - Xám Vằn nghĩ thế và quyết định vào rừng tìm bạn.
CỬU THỌ Có một chú cá Thia lia choai choai mới lớn, mình có vẩy xanh biếc, ánh lên rất đẹp. Trên chỏm đầu chú lại mọc lên một cái kì vểnh cao màu đỏ lửa trông như cái sừng trên đầu rồng. Vì vậy, chú được các cậu bé đặt cho cái tên oai vệ: Thia lia Rồng.
Lê Ký Thương - Nguyễn Loan
THIẾU HOA Ngày ấy...
Vương Hiền - Hoàng Dạ Thi - Nguyễn Thanh Kim - Lê Ký Thương
VI-TÔ-TÁT PẾT-KÊ-VI-XI-UÝT(Văn chương Xô Viết, số đặc biệt Thiếu Nhi 1984)
VĂN LỢITheo mẹ đi kiếm ăn, trống Choai thấy được nhiều cái lạ và hiểu lắm điều hay. Nhưng có một điều khiến trống Choai thắc mắc hoài, ấy là vì sao người ta ít để ý đến trống Choai, dù trống Choai có cố chạy nhảy, hoặc đập đập đôi cánh tí xíu, để tạo ra tiếng rẹt, rẹt lạ tai cũng không gây được chú ý cho ai. Còn bác trống Cồ thì bước ra khỏi chuồng đã được người ta nhìn ngắm rồi.
LÂM THỊ MỸ DẠ- Này, cậu bé, cậu biết vì sao tôi đến đây không?- Tôi biết rồi, cậu đi với mẹ tôi chứ gì?- Vâng, mẹ cậu đã đón tôi đến làm đẹp ngày sinh nhật của cậu.- Thế mẹ tôi đã nói với cậu như thế nào?
PHẠM THỊ BÍCH THỦYBuổi sáng ông mặt trời vươn vai tập thể dục sau một đêm ngủ ngon lành, trông cứ tròn vành vạnh. Ánh nắng lại ngời lên chan hòa, rực rỡ. Những lá thông rì rào kể chuyện cho ngọn gió nghe. Chúng cùng nhau dạo bản nhạc êm dịu muôn thuở.
Huỳnh Quang Nam - Nguyễn Trác - Tuyết Nhung
NGUYỄN THỊ VÂN ANH Lâm bé nhất nhà, là em út nên được cưng chiều nhất. Thế nên Lâm là đứa bé có nhiều đồ chơi nhất trong xóm. Một năm có bao nhiêu ngày lễ, ngày tết thì bấy nhiêu lần út Lâm được tặng đồ chơi. Đồ chơi chất đầy các ngăn tủ của chú bé.
Nguyễn Hoàng Sơn - Ngô Minh - Kiki
ĐÔNG HÀThực hiện kế hoạch hoạt động hè năm 2010, nhằm khuyến khích phong trào sáng tác văn thơ của thiếu nhi, đồng thời tạo điều kiện cho các em giao lưu, trao đổi kinh nghiệm và tìm nguồn cảm hứng, Nhà văn hóa Thiếu nhi Huế phối hợp với Hội LHVHNT, Phòng VHTT và Phòng GDĐT Thành phố Huế tổ chức trại sáng tác văn thơ thiếu nhi năm 2010 dành cho các em đạt giải cao trong cuộc thi sáng tác thơ văn “Cây bút tuổi hồng” và các em đang sinh hoạt tại CLB Sao Khuê Nhà Thiếu nhi Huế.
PHẠM THỊ THANH TÚTrong khu rừng kia có một tòa lâu đài xây bằng đá quí. Không ai biết tòa nhà được xây từ bao giờ nhưng chắc là đã lâu lắm, vì những phiến đá đã được thời gian mài nhẵn bóng như những tấm gương soi. Vân đá nhiều màu nổi lên những hình thù kỳ dị. Tòa lâu đài ẩn kín dưới vòm lá của những cây cổ thụ, đứng xa không thể nhìn thấy được.
VĂN LỢI Thuở ấy, ở một cánh rừng nọ có một bông hoa màu trắng. Trắng đến nỗi làm sáng cả một khoảng xung quanh nó.
Trúc Thông - Quang Huy - Tuyết Nhung