LÂM THỊ MỸ DẠ
Ngày xưa trái đất chưa có loài hoa. Bỗng một buổi sớm, tia nắng nhìn thấy một đốm đỏ tròn tựa như màu mặt trời. Đốm đỏ ấy xòe ra trên một cái cây bé nhỏ, lá mảnh mềm.
Ảnh: internet
Tia nắng bay đến tò mò hỏi:
- Cậu là ai?
- Tôi là bông hoa - vầng đỏ trả lời.
- Ồ, bông hoa, cậu sinh ra để làm gì?
- Tôi sinh ra để làm vui cho mặt đất.
- Mặt đất chỉ vui khi có tôi thôi.
Tia nắng nói rồi nó cười giễu cợt bông hoa, bay theo cơn gió vừa đi ngang qua.
Một con chó sói vừa đi đến, nó giương đôi mắt trắng dã nhìn hoa. Nó định dẫm lên hoa, nhưng bông hoa đã kịp kêu lên:
- Này ông sói ơi, đừng dẫm lên tôi chứ! Tôi là bông hoa đây mà.
- Hoa là cái gì? Đồ vô tích sự.
Sói nói rồi hằn học bỏ đi.
Bông hoa buồn rầu vô hạn. - Trời ơi, lẽ nào chẳng có ai biết mình? Lẽ nào họ lại tàn nhẫn như vậy?
Bông hoa than thở một mình. Bỗng có tiếng những bước chân nặng nề và mạnh mẽ, rồi hổ và cáo đi đến. Hổ chỉ bông hoa nói với cáo:
- Kìa anh cáo, cái gì lạ quá.
Cáo nhìn bông hoa quan sát rồi gật gù:
- Trông cũng hay hay đấy, có lẽ đó là một cái nấm đỏ. Hổ và cáo bước đến định ngắt bông hoa lên xem nhưng bông hoa hét lên:
- Đừng ngắt. Tôi chết mất. Tôi là bông hoa mà! Hổ và cáo tròn mắt ngơ ngác. Chúng kêu lên:
- Ồ bông hoa là cái gì nhỉ? Ta chưa nghe ai nói thế bao giờ. Cáo bước đến, vẻ xem xét, rồi nó dằn giọng: - Không, đó chỉ là một cái nấm màu đỏ thôi.
Hổ nhìn hoa lên giọng đàn anh:
- Thôi tha cho mày đấy, từ nay đừng có giở cái giọng ởm ờ ấy ra nữa. Hoa với chả hiếc:
Bông hoa sợ hãi nhìn cáo và hổ đi qua. Nó thất vọng, đầu cúi gục xuống.
Tại sao mình sinh ra đời làm gì. Có ai biết và hiểu được mình đâu. Bông hoa đau xót tột độ, những cánh hoa như lả đi muốn rụng xuống mặt đất. Chợt nó nghe một tiếng nói rất gần. Tiếng nói trong trẻo thân thiết đến nỗi làm bông hoa run bắn lên:
- Bông hoa ơi, bạn không nhận ra tôi ư? Tôi là giọt sương đây mà. Tôi đến với bạn thật lặng lẽ, phải không? Tôi hiểu bạn đang buồn khổ. Hãy cho tôi thấm kết nỗi buồn của bạn.
Bông hoa chợt ngẩng mặt lên. Nó nhận ra giọt sương đang thầm thì. Một niềm hạnh phúc dâng lên trong trái tim đầy hương thơm của nó.
- Cám ơn giọt sương, bạn đã cho tôi nhìn thấy cuộc đời thật tốt đẹp. Bông hoa nói rồi nó chợt hé cười.
- Chao, cậu thật đáng yêu làm sao! Giọt sương kêu lên, nó khẽ rung động. Rồi bất chợt giọt sương tan dần trên cánh hoa.
- Hỡi bông hoa bé nhỏ, tôi dâng hiến cả cuộc đời tôi cho em. Tôi mãi mãi là của em.
Giọt sương thầm thì, lời của nó được làn hương mang đi đến một miền nào xa lắm.
(SH20/8-86)
Thế là trưa nay con bé đã nhận được thư. Một chiếc phong bì thoang thoảng mùi nước hoa, phía dưới góc phải là tên và địa chỉ của nó được viết rất nắn nót rõ ràng bằng nét chữ hơi nghiêng ra phía trước một cách khá đặc biệt.
Đặng Anh Dũng - Hoài Thanh - Trương Vĩnh Tuấn - Trương Hữu Lợi
Ái chà! Buồn ngủ quá đi mất, tôi vươn vai ngáp mấy cái rõ dài nằm phịch xuống chiếc đi văng mát lạnh, hai con mắt cứ díp lại, ấy thế mà bà nội tôi mới bảo tôi là con sâu ngủ, đã nằm xuống đâu là ngủ say như chết, chẳng biết trời đất gì nữa.
Những giọt mưa xuân đầu tiên rơi xuống xua đi cái lạnh lẽo khô hanh của mùa đông, mang đến cho mọi vật những làn hơi thở ấm áp của đất trời. Cây cỏ như tươi hơn, xanh hơn. Đất trời như rộng hơn, đẹp hơn. Tất cả đều căng đầy nhựa sống, mọi vật hân hoan vui mừng.
Bà ngoại người thấp và tròn. Tôi thường nói đùa "Bà trông bụ bẫm như em bé" hay "Bà ngoại tôi - cây nấm biết đi" và bao nhiêu biệt hiệu hỗn láo khác.
Đôi chim sẻ ríu ran ríu rít. Âm thanh véo von của nó đánh thức cả khu vườn còn mê ngủ. Luống xà lách non tơ cụm đầu vào nhau như bàn tay nõn nà của cô thiếu nữ. Kia là dãy ngò rí thơm lừng liu ríu các ngọn tơ. Thơm nức vẫn là cây húng quế. Mùi thơm nhẹ mà bám lâu trong tay người hái. Buồn buồn mà ngửi lá húng quế thấy lòng nhẹ nhõm lạ.
Trên bầu trời cao và xanh trong, đám mây rạng rỡ trong ánh nắng cuồng nhiệt của mùa hè. Mây ôm lấy các con và cùng gió đưa chúng đi khắp bầu trời.
Bùi Sĩ Thành - Nguyễn Quỳnh Thi - Nguyên Hào
Nhạc: TỊNH MỸ Lời thơ: NGUYỄN LÃM THẮNG
Nguyễn Ngọc Phú - Nguyên Hào - Lê Thị Xuân
KHÁNH THƯ*
Có một lần, người mẹ của tôi bị xe tông, lúc đó rất nguy kịch. Nhà tôi nghèo, không có tiền chữa trị, phải đi vay. May sao, có dì của tôi đã nộp cho bệnh viện. Nhưng tai nạn để lại cho mẹ của tôi một cái chứng mất trí.
TRƯƠNG LÊ QUANG HUY
Trong màn đêm mịt mù bóng tối, tôi cùng tụi thằng Tin, Ken, Tí rủ nhau đi ngắm bình minh ở biển Quảng Ngạn quê tôi. Số là kì nghỉ hè này tôi được bố mẹ cho về quê ở lại chơi.
Chung Tiến Lực - Lê Thị Xuân - Nguyên Hào - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Lãm Thắng
Một số tranh được giải của các em trong cuộc thi vẽ hè 1993 - Hội VHNT và Nhà Văn hóa Thiếu nhi TT. Huế tổ chức
NGUYỄN TRỌNG TẠO
(Nhân tổng kết cuộc thi sáng tác văn học thiếu nhi Thừa Thiên - Huế hè 1993)
DƯƠNG PHƯỚC QUÝ CHÂU
(15 tuổi- Trường Thủy Dương)
TRẦN LÊ BẢO ANH
(11 tuổi trường Vĩnh Ninh)
L.T.S. Một trăm linh bảy em viết và một trăm bảy mươi em vẽ. Đó là những "thí sinh" dự cuộc thi sáng tác hè 1993, một hoạt động bổ ích nhưng không mấy dễ dàng cho các em, vì các em mà giờ đây đã thành một thông lệ đẹp của Hội Văn Nghệ, nhà Văn Hóa thiếu nhi, Sở Giáo dục và UB bảo vệ Thiếu nhi tỉnh TT Huế phối hợp tổ chức hàng năm.
Nguyên Hào - Trịnh Tuấn Khanh
TRƯƠNG ĐỨC VĨ NHẬT
(15 tuổi)