Chào xuân sớm, ăn Tết muộn

17:12 22/04/2008
Trong “làng văn nghệ”, lo Tết sớm nhất là những người gánh thêm vai “cộng tác viên” các tờ báo.

Năm nay càng phải lo sớm vì Hội Báo Xuân do Hội Nhà báo Việt Nam mở từ 15 tháng 1 dương lịch, muốn dự thi thì phải có báo từ 10/1. Thế là các tòa soạn “bấn xúc xích” lên! Báo Tết dương lịch mừng thiên niên kỷ mới chưa xong đã phải lo báo Tết Tân Tị. Nhật báo, tuần báo còn có chỗ “thở”, chứ tạp chí văn nghệ nhiều nơi đã phải “gộp” hai Tết làm một. Cũng có ý kiến đề nghị tạp chí “Sông Hương” làm như thế, nhưng bài vở đã nhận của bạn viết rồi, quảng cáo cũng đã “hợp đồng” rồi, đành phải tăng tốc lên thôi! Ấy là chưa kể, ngoài các tờ báo “chính hiệu” có giấy phép của Bộ Văn hóa Thông tin, nhiều ngành cũng ra đặc san chào thiên niên kỷ mới khiến văn nghệ sĩ nào có “nghề phụ” là viết báo càng bận rộn.
Trong mấy năm qua, nhà thơ Ngô Minh có lẽ là người lo đón Xuân sớm nhất! (Không phải, mới đầu đông, làm chi đã có Xuân mà “đón”; gọi là “chào Xuân” đúng hơn - chào hàng những bài báo Xuân với các tòa soạn.) Anh cũng là người có nhiều bài đăng báo Tết nhất trong “làng văn nghệ”. Cũng phải thôi, vì tuy mang danh “nhà thơ”, nhưng Ngô Minh lại ăn lương “nhà báo” chính hiệu - anh là Trưởng Đại diện Báo Thương Mại ở miền Trung. Hồi tháng 10 gặp tôi, anh đã hỏi: “Viết được bài báo Tết nào chưa?” Sang tháng 11, anh đã “khăn gói” mang bài của các cây bút ở Huế ra Hà Nội góp tay làm báo Tết Thương Mại, trước khi đi không quên nộp bài cho số Xuân Báo Thừa Thiên-Huế, Tạp chí Sông Hương và cả đặc san “Đại học Huế”. Nhờ biết lo chào Xuân sớm, đầu tháng 12 Ngô Minh đã “rảnh tay” giúp Hội Nhà báo Tỉnh ra đặc san Tết và “khoe” đã có thơ cho “Sông Hương” số Tết. Anh cười hề hề và tự khen rất... vô tư: “...Mà thơ hay hẳn hoi!” Nói cho công bằng thì không phải bài thơ nào của anh cũng hay, nhưng viết báo vào loại đạt “kỷ lục” như Ngô Minh mà vẫn thường có thơ hay thì giỏi thật! Anh còn vui vẻ “khoe” rằng đang có hai tập bản thảo - một tập thơ và một tập bình luận thơ - nhưng chưa có tiền in. Tôi bảo:
-Thì người ta vẫn nói “lấy báo nuôi văn”. Tiền triệu nhuận bút báo Tết không đem in thơ thì để làm gì?
- Chà! Còn phải lo tiền học cho hai thằng con.
Tôi chợt nhớ Ngô Minh cả hai quý tử đều học kiến trúc - cái nghề tương lai có thể “hốt bạc”, nhưng lại là ngành học tốn tiền nhất.
Mấy năm trước, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng là người lo “chào Xuân sớm”. Có lần tôi đến, cũng chỉ mới khoảng tháng 9, tháng 10 gì đó, đã thấy anh gò lưng trước những trang giấy dày đặc chữ với những dấu “móc” bổ sung ý tứ chợt đến hoặc thay thế từ ngữ khác cho “đắt” hơn. Anh thường viết dài, lại viết rất cẩn thận, không lo sớm, sao kịp cho các tòa soạn lên kế hoạch báo Tết. Nhìn những dòng chữ “loằng ngoằng” như móc liền với nhau của anh, có cảm giác đó không phải là các ký tự xếp theo quy ước thông thường mà gợi nghĩ đến những sợi thần kinh, những vi ti huyết quản chằng chịt trong cơ thể con người. Hay như người ta thường nói, đó là những dòng chữ “tâm huyết”, tác giả đã “rút ruột” ra mà viết nên. Nhờ đó mà Hoàng Phủ Ngọc Tường thường có những bài viết “nặng ký” - nghĩa là bài viết hay, có “trọng lượng”, nói giọng nghề nghiệp là “bài đinh” của các số báo Tết - cũng có thể hiểu theo nghĩa đen của từ ngữ là bài “ký” có sức “nặng” cả về chất lượng và độ dài. Quả là nhiều bài bút ký đăng báo Tết của anh chiếm hết trang này sang trang khác, đồng thời cũng chiếm được cảm tình của cả những độc giả khó tính; nó không bị lãng quên khi những cành mai chưa khoe hết sắc vàng mà “đọng” lại thành những tập sách hay; như các bài “Tuyệt tình cốc”, “Hành lang của người và gió”, “Không gian”... đã làm nên tập bút ký “Ngọn núi ảo ảnh” (NXB Thanh Niên - 2000) vừa được Ủy ban toàn quốc các Hội văn học nghệ thuật Việt Nam trao giải thưởng. Cũng có người gọi các bài báo Tết của Hoàng Phủ Ngọc Tường “nặng đô”; hiểu theo nghĩa đen là bài viết của anh được trả nhuận bút rất cao, thường là tiền triệu trở lên! Không ai biết đích xác, kể cả vợ con và người có trách nhiệm kiểm tra thư chuyển tiền ở bưu điện, vì anh có “cách” lấy nhận bút khác người: thường sau khi “cày” xong những bài báo Tết “nặng ký”, anh lên tàu “hành phương Nam” giải lao, chờ báo Tết ra là “ẵm” luôn nhuận bút rồi lang thang “cụng ly” chia vui với các bạn bè cũ, đương nhiên là không thiếu người bạn nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn, nhân vật từng là nguồn cảm hứng cho các bài Tết của anh. Khi anh trở về Huế thì “túi” đã xẹp, chỉ còn đủ tiền ăn Tết. Năm nay, tuy sức khỏe chưa bình phục, nghe nói anh vẫn có bài Tết cho báo “Thừa Thiên-Huế” và “Thanh Niên”. Vậy là mừng lắm rồi! Chỉ có điều anh không còn được vào chia vui với bạn bè ở phương .
Ngoài hai cây bút viết báo Tết nổi tiếng ở trên, “làng văn” ở Thừa Thiên-Huế còn nhiều người tham gia cuộc “du Xuân” sớm này, tùy theo sở trường, sở đoản. Trần Thùy Mai thường “chiếm”  trang truyện ngắn trên tờ “Thanh niên”, loại bài Tết “nặng đô” nhất, tuy nội dung chỉ là những câu chuyện tình nhẹ nhàng thơ mộng đầy gió và hoa. Theo tiết lộ của Thái Ngọc San thì năm nay, trên “Thanh niên” không có truyện của Trần Thùy Mai. Chưa tính những cây bút trẻ, cả nước có hàng trăm, hàng ngàn nhà văn, không lẽ Tết nào cũng dành vị trí ưu tiên sang trọng trên một tờ báo lớn cho nữ sĩ xứ Huế. Có thể vậy mà cũng có thể vì lẽ khác. Định tìm gặp Thùy Mai để hỏi, nhưng quán cà phê “Dã Quỳ” trên đường Phan Bội Châu đã thay biển hiệu, đến Nhà Xuất bản Thuận Hóa cũng không gặp nàng; chẳng lẽ nàng du Xuân sớm thế? Còn Hồng Nhu, Võ Quê, Lâm Mỹ Dạ, Nguyễn Khắc Thạch, Vĩnh Nguyên, Mai Văn Hoan, Hải Trung... hầu như năm nào cũng có thơ đăng báo Tết; riêng Tết Canh Thìn vừa qua, “lão tướng” Hồng Nhu bất ngờ tung ra những mẩu chuyện lạ ở rừng với nào hổ, gấu, bò tót... trên tờ “Kiến thức ngày nay” ý chừng làm quà Tết cho thiếu nhi và dành tặng riêng cho đứa cháu đích tôn, tuy vậy người lớn đọc cũng thích. Nguyễn Đắc Xuân, Phan Thuận An, Dương Phước Thu thì đưa bạn đọc đến với những di sản văn hóa dân tộc, kể chuyện “Huế xưa” - đề tài đang “ăn khách” này còn nhiều người chế biến và “tái bản”, kể cả những cây bút không ở Huế; riêng Nguyễn Đắc Xuân sau khi được “giải thoát” khỏi trọng trách Trưởng Văn phòng Đại diện Báo “Lao Động” ở miền Trung, có thì giờ sục tìm các “kho báu” ở Cố đô, nên chuyện cổ của anh đối với nhiều người lại là sản phẩm mới. Nguyễn Quang Hà sau khi bàn giao “ghế” Tổng biên tập “Sông Hương”, chu du nửa tháng ở Trung Quốc trở về Huế ngồi chưa ấm chỗ, đã lên tàu về phương Nam dự Trại Sáng tác dành cho những nhà văn viết về đề tài chiến tranh, tưởng là anh quên cả “Xuân” và “Tết”, nhưng đầu tháng 12, ghé tòa soạn báo “Thừa Thiên-Huế” đã nghe Chiến Hữu báo tin là Quang Hà vừa gửi bài Tết từ Trại Sáng tác về. Tôi quên là ở phương hình như Xuân đến sớm hơn!
 Trong khi các nghệ sĩ nhiếp ảnh “chào Xuân sớm” bằng những hình ảnh đẹp của Huế thì Nguyễn Văn Vinh và nhất là Thanh Tú, sau khi nhận “vai” đại diện tạp chí “Thế giới Điện ảnh”, xem chừng say nghề báo hơn nghề cầm máy. Cũng như Ngô Minh, Thanh Tú cười nheo nheo mắt, hồn nhiên “khoe” với tôi có lần ra bưu điện gửi cả xấp phong bì bài Tết dày đến nửa gang tay!...

Hẳn sẽ có bạn hỏi rằng: Xuân chưa tới, Tết còn xa, lấy chuyện gì mà họ viết báo Tết được nhiều thế? Bạn không để ý, chứ cũng như mâm cỗ ngày Tết, năm nào cũng bánh chưng, bánh tét, dưa hành, thịt bò dầm, thịt lợn nấu đông... thì báo Tết cũng có những “món” dù năm Tỵ hay năm Thìn cũng không thể thiếu; ví như “Mừng Đảng mừng Xuân”, “Mùa Xuân nhớ Bác”, “Sự kiện nổi bật năm qua”, “Dự báo tình hình năm tới”, “Táo quân chầu trời”, “Phong tục ngày Tết” vân vân... Năm mở đầu thế kỷ mới, thiên niên kỷ mới càng có nhiều chuyện để bàn luận. Đó là chưa nói đến đề tài văn hóa Huế, từ sau ngày quần thể di tích Cố đô Huế được UNESCO công nhận là “Di sản văn hóa thế giới”, báo Tết trong Nam ngoài Bắc đều cần. Hơn nữa, cả nước có đến mấy trăm tờ báo và tạp chí, chỉ mươi lăm tờ phát hành rộng, còn thì của ai biết nấy. Vậy nên một bài có thể gửi cho 2-3 nơi, bài viết về “Hội vật làng Sình” năm ngoái gửi đăng báo A. thì năm nay gửi cho tạp chí B. ...; tóm lại là xử dụng công nghệ “phô-tô-cóp-pi” để tái bản và tất nhiên là có thêm tiền tiêu Tết!
Thật ra thì tiền tiêu Tết nếu chỉ chờ nhuận bút báo Tết thì có khi phải ...treo niêu! Vì gửi bài “chào Xuân” sớm nhưng chắc gì đã được đăng; và nếu được đăng chắc gì họ đã chịu gửi nhuận bút trước Tết. Các tờ báo trong tỉnh thường lo sớm cho cộng tác viên, nhưng với số nhuận bút “nhà nghèo” một vài trăm thì “ăn” gì! Còn nữa, xin “hãy đợi đấy!” Ra Tết, thậm chí có báo đến tháng 3, tháng 4, các vị lo việc “trị sự” mới “nhớ” ra bưu điện gửi tiền báo Tết cho người ở xa. Thôi, “cơm chưa ăn, gạo còn đó!” Ăn Tết muộn càng ngon!


TRUNG SƠN
(nguồn: TCSH số 144 - 02 - 2001)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN ĐẮC XUÂNLTS: Cuộc tấn công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968 là một cuộc tập kích chiến lược. Thắng lợi của cuộc tập kích ấy buộc Đế quốc Mỹ giữa lúc có đông quân nhất ở Việt Nam, hy vọng sẽ chiến thắng bằng quân sự phải xuống thang chiến tranh, ngồi vào bàn hoà đàm mở đầu cho thời kỳ thất bại của Mỹ dẫn đến chỗ Mỹ phải rút chạy khỏi miền Nam Việt Nam.

  • Vậy là tròn một năm kể từ sớm đông ấy Nguyễn Xuân Hoàng giã biệt cõi trần khi Huế còn chìm trong sương giá. Chỉ vỏn vẹn 99 ngày gắn bó, nhưng anh là nỗi ray rứt giữa lúc Sông Hương đang ẩn hình những ngọn sóng... Lật giở hơn ngàn trang bản thảo của anh, mấy ai không giật mình trước sự cay cực đến xót xa để có được một đời văn bình dị?Giỗ đầu, bạn bè và đồng nghiệp Xuân Hoàng đã cùng với Sông Hương thắp lên nén nhang tri ngộ...(Nguyễn Khắc Thạch - Lê Văn Chương - Hoàng Diệp Lạc - T. E - Nguyễn Trương Khánh Thi - Đinh Thu - Ngàn Thương - Trần Hạ Tháp - Nhất Lâm)

  • NGÔ MINHTrong những bài viết trước, chúng tôi đã hé lộ đôi chút về những mối tình sau này của Phùng Quán. Lần này lại một mối tình nữa, mà hình như là mối tình đầu ly kỳ hơn đã được Phùng Quán tự kể và chị Bội Trâm phát hiện ra.

  • HOÀNG VŨ THUẬT           Chưa ai để ý đến đâu           Cây đứng khép mình lặng lẽ...                                        (Cây lặng im)

  • NGUYỄN KHẮC PHÊMột chiều Xuân bên sông Hương. Mặt trời suốt ngày ẩn sau lớp mây xám nhạt nay đã khuất hẳn dưới dãy Kim Phụng xanh thẫm nhấp nhô đằng xa ở bên kia bờ. Một chiếc thuyền từ phía Ngã Ba Tuần hối hả xuôi dòng, tiếng máy nổ khuấy động giây lát mặt sông phẳng lặng trong màn sương chiều mờ ảo bắt đầu buông xuống.

  • NGÔ MINHMỗi nhà văn có một “gu” ẩm thực riêng, không lẫn. Vũ Bằng, Nguyễn Tuân sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, nên rất sành ăn và viết rất hay về các món ăn tinh tế và đài các của Thủ Đô. Nhà văn Phùng Quán cũng có một cá tính ẩm thực rất đặc biệt.

  • TRỊNH THANH SƠN  A. Anh là hoạ sĩ, Nghệ sĩ ưu tú của ngành sân khấu, lại còn là một nhà thơ, nhà viết kịch, nhà báo xông xáo... Ngần ấy công việc anh sắp xếp bố trí theo thời gian như thế nào và anh dành quyết tâm cho việc nào hơn cả?

  • XUÂN ĐÀI(Trích ký sự)Trong gần mấy trăm vòng hoa viếng Phùng Quán, có một vòng hoa rất đặc biệt. Đó là vòng hoa của "những người câu cá trộm" cư ngụ ở những làng dọc đê Yên Phụ, chủ yếu là làng Nghi Tàm, xã Quảng An, Hà Nội. Kèm theo vòng hoa là một phong bì phúng điếu mà số tiền gấp đôi tiền phúng điếu của cơ quan Hội Nhà văn Việt .

  • NGUYỄN TRỌNG HUẤN(Mười năm Kỷ niệm... Một cuộc rong chơi)Trong quan hệ bè bạn lâu năm, có lẽ chưa lần nào chúng tôi có với nhau một cuộc rong chơi đã đời và thú vị như lần ấy. Mà hình như đấy là cuộc đi cuối cùng của Quán trong cõi đời này. Còn những cuộc du hí tiếp theo ở thế giới bên kia với những ai thì cho đến bây giờ tôi cũng không được rõ lắm.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊTrong câu chuyện vui của giới văn nghệ sĩ trước những công việc có tính chất tổng kết, phân loại đội ngũ, một số người được anh em phong tặng danh hiệu “nhà-thơ-một-bài”, “nhạc-sĩ-một-bài”...

  • LTS: Do đặc trưng nghề nghiệp nên mỗi nhà văn đều có thiên chức một nhà giáo. Bởi vậy, những người vừa là nhà giáo vừa là nhà văn thì đều có thể gọi họ là những nhà giáo kép.Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, Sông Hương trân trọng giới thiệu một số ý kiến của các nhà giáo "kép" ở Huế nói về cái nghiệp dĩ riêng mang tính xã hội cao của họ.

  • HỒ THẾ HÀTrại sáng tác Văn học nghệ thuật năm 2002 do Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế và Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức từ ngày 27 - 8 - 2002 đến ngày 6 - 9 - 2002 đã thành công và để lại những trang viết giàu ấn tượng về cuộc sống và con người, đặc biệt là cuộc sống và con người Phú Thuận, Phú Vang - vùng quê có nhiều truyền thống và tiềm năng văn hoá vật chất và phi vật chất vừa trải qua một nỗi đau lớn do thiên tai gây ra.

  • ĐẶNG NHẬT MINHNhững ngày đầu tiên khi bước chân vào con đường sáng tác điện ảnh tôi đã may mắn có nhà văn Hoàng phủ Ngọc Tường ở bên cạnh.

  • TRẦN HUY THANHTừ ngày 1 đến 15/7/2002, được sự giúp đỡ của Bộ Văn hoá Thông tin, Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật tỉnh Thừa Thiên Huế đã cử đoàn văn nghệ sĩ đi dự trại sáng tác văn học nghệ thuật tại Nhà sáng tác Vũng Tàu.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊBạn đọc cả nước - nhất là những ai quan tâm đến lịch sử và tiểu thuyết lịch sử - hẳn đã biết Nguyễn Mộng Giác là tác giả bộ tiểu thuyết trường thiên “Sông Côn mùa lũ” (SCML) 4 tập, 2000 trang viết về thời Tây Sơn-Nguyễn Huệ (NXB Văn học-Trung tâm Nghiên cứu Quốc học xuất bản năm 1998).

  • "Những bức tranh sơn thủy đầu tiên đã chiêu đãi chúng tôi quýt cam và bánh mỳTrưa no nê nhìn phố xá trăm màu.Tối tìm chỗ ngủ lang thang nhớ mẹ".

  • Sau ngày thất thủ Kinh đô (Huế), vua Hàm Nghi xuất bôn hạ chiếu Cần Vương kêu gọi toàn dân đứng lên chống Pháp. Sau ba năm chiến đấu ở rừng sâu, vua Hàm Nghi bị Trương Quang Ngọc làm phản bắt vua nộp cho Pháp. Để cách ly ngọn cờ yêu nước với quốc dân Việt Nam, cuối năm 1888, thực dân Pháp đã lưu đày vua Hàm Nghi qua Algérie thuộc Pháp. Không hy vọng có ngày được trở lại Việt Nam, nên vua Hàm Nghi đã lập gia đình tại Algérie rồi 40 năm sau ông mất ở đó.

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNGPhương mất đột ngột ở Quảng Trị. Nghe tin anh ra đi, bạn bè văn nghệ Huế không bàng hoàng, cũng không cảm thấy sửng sốt. Chỉ thấy lòng bùi ngùi, như khi ta nhìn thấy một ngôi sao chưa bao giờ sáng bỗng một ngày tắt lịm trong lặng lẽ.

  • LTS: Phan Đăng Lưu là một nhà cách mạng tiền bối, tiêu biểu của Đảng từng hoạt động ở Huế và có ảnh hưởng lớn đến trí thức văn nghệ sĩ yêu nước thời bấy giờ. Chính nhà thơ Tố Hữu cũng đã thổ lộ điều đó trong bài thơ Quê me (Anh Lưu anh Diểu dạy con đi).Nhân 100 năm ngày sinh Phan Đăng Lưu (5.5.1902 – 5.5.2002), Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một số tư liệu về đồng chí, đặc biệt là bức Thư viết từ khám tử hình – bức thư mang đặc trưng "đa nghĩa" của một tác phẩm văn học nên nó đã vượt qua được sự kiểm duyệt khắt khe của kẻ thù.

  • PHÙNG QUÁN... Vì vậy mà có sự rung động bí mật của ý nghĩ, khiến nhà bác học trở thành người thần bí, và thi sĩ thành đấng tiên tri.                                                    (Victor Hugo - Lao động biển cả).