Chung Tiến Lực - Lê Thị Xuân - Nguyên Hào - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Lãm Thắng
Ảnh: tư liệu
CHUNG TIẾN LỰC
Sáng thứ hai trên đảo
Biển phập phồng hơi thở
trên ngực trẻ Trường Sa
ngon ngủ sau phiên gác
ngăm đen nét hiền hòa
Đảo sáng nay sớm thế
cùng với tiếng hô vang
mặt trời xòe nan quạt
sóng lớp lớp gióng hàng
Quốc ca vang trên sóng
sao mũ sáng đội hình
biển trào dâng cảm xúc
nắng sớm hoa lung linh
Ngỡ ngàng biển lặng sóng
nghe rập bước quân hành
ngời ngời lên sức trẻ
trong gam màu Hải quân
Cô trò hàng ngay ngắn
tay trên trán nhìn cờ
ngư dân giòn bánh mật
đồng phục màu xanh lơ
Tuần mới bừng rạng rỡ
hồn nhiên nắng đảo xa
mẹ giờ đang nhóm lửa
khói bếp ấm Trường Sa
LÊ THỊ XUÂN
Bé yêu mùa hè
Đàn ve sầu hỏi bé
Hè đến có buồn không
Có nhớ trường nhớ lớp
Nhớ cây hoa bé trồng
Bé tươi cười đáp lại
Trường là mái nhà chung
Mỗi nhành cây ngọn cỏ
Bé khắc sâu vào lòng
Hè tạm xa tổ ấm
Bé về với đồng quê
Nơi có bao điều lạ
Gió reo vui bốn bề
Bé yêu thêm đồng lúa
Yêu cánh diều tuổi thơ
Yêu dòng sông yên ả
Dệt khung trời ước mơ
Thu về bé trở lại
Hành trang là niềm vui
Tay cô cầm tay bé
Lung linh một khoảng trời
NGUYÊN HÀO
Lời ru của bà
Bà ru cháu ngủ trưa hè
Nắng vàng soi bóng hàng me trước thềm
Lời ru khe khẽ dịu êm
Mát như nước giếng những đêm trăng ngà
Cánh cò bay lả bay la
Sân đình, bến nước, cây đa đầu làng
Con đò khua nước sang ngang
Trời xanh mây trắng, mênh mang sáo diều
Lời ru bà gói bao điều
Câu ca dao cổ, câu Kiều, dân ca
Có sông núi, biển, lá hoa
Có tình người đẹp và cha mẹ hiền
Có ông Bụt với cô Tiên
Bao nhiêu cổ tích cùng miền ấu thơ
À ơi con nhện giăng tơ
Bà ru cháu ngủ giấc mơ yên bình
(TCSH424/06-2024)
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Tản văn
Bây giờ? Tôi sống như chiếc lá, cứ mỗi ngày qua đi là một không gian giấu vào khoảng lặng.
NGUYỄN VĂN THANH
Su Su - Thanh Mai
NHẬT CHIÊU
Khỉ con ngồi trên cành lá, nhìn sao đầy trời mà tự hỏi: Có cách nào để gần được một vì sao?
VĂN LỢI
Trích "Đi từ quả trứng" - Nhà xuất bản Thuận Hóa
ĐỒNG XUÂN LAN
Trên đường chuyển về vườn thú, các con vật như Gấu, Nai, Vẹt, Họa mi cùng ngồi chung một chỗ trong toa xe lửa. Muốn được nhìn cảnh núi rừng lần cuối cùng và ngắm bầu trời, các con vật đề nghị nâng cửa kính toa xe lên một tí nữa.
LÊ KÝ THƯƠNG
ANH THƯ
Nghé rất thích mèo. Chỉ cần được nhìn thấy con vật bé nhỏ ấy là Nghé đã mê tít rồi chứ chưa nói là chơi đùa với nó, sờ đuôi nó, vuốt bộ lông mềm mại của nó và áp sát nó vào người.
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
(Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)
LÂM THỊ MỸ DẠ
Ngày xưa trái đất chưa có loài hoa. Bỗng một buổi sớm, tia nắng nhìn thấy một đốm đỏ tròn tựa như màu mặt trời. Đốm đỏ ấy xòe ra trên một cái cây bé nhỏ, lá mảnh mềm.
THÚY BẮC
Cửa sổ gần bàn cu Và ngồi học, có một cây ớt mẹ trồng vào chậu đất để ngoài hiên. Cây ớt quả tím, hoa cũng màu tím, quà bác Tâm tặng mẹ. Không phải chỉ cu Và với mẹ thích cây ớt mà hàng xóm cạnh nhà ai cũng thích. Cây ớt quanh năm có hoa. Ăn hết lứa quả này, hoa lại kết lứa quả khác.
Đồng Thị Ngãi Lan - Đỗ Anh Tịnh
LGT: “Con thấy trong hồn con lững thững/ Một hành tinh không bóng người/.../ Ngồi ngủ gục bên khúc ca buồn vô vọng/ Ôi những ngọn gió đã giúp nến tỉnh ngộ”. Ấy là những câu thơ Nguyễn Trương Khánh Thi viết về Ba mình là cố nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng (mất năm 2006).
VĂN LỢI Mèo già Xám Vằn dường như chán ngán cảnh vật chung quanh và chính cả ngôi nhà mình ở, vào đâm ra bần thần, nghĩ ngợi. Trong rừng chắc hẳn sẽ có nhiều con vật xứng đáng để mình kết bạn. Cần phải đi vào đó xem sao - Xám Vằn nghĩ thế và quyết định vào rừng tìm bạn.
CỬU THỌ Có một chú cá Thia lia choai choai mới lớn, mình có vẩy xanh biếc, ánh lên rất đẹp. Trên chỏm đầu chú lại mọc lên một cái kì vểnh cao màu đỏ lửa trông như cái sừng trên đầu rồng. Vì vậy, chú được các cậu bé đặt cho cái tên oai vệ: Thia lia Rồng.
Lê Ký Thương - Nguyễn Loan
THIẾU HOA Ngày ấy...
Vương Hiền - Hoàng Dạ Thi - Nguyễn Thanh Kim - Lê Ký Thương
VI-TÔ-TÁT PẾT-KÊ-VI-XI-UÝT(Văn chương Xô Viết, số đặc biệt Thiếu Nhi 1984)
VĂN LỢITheo mẹ đi kiếm ăn, trống Choai thấy được nhiều cái lạ và hiểu lắm điều hay. Nhưng có một điều khiến trống Choai thắc mắc hoài, ấy là vì sao người ta ít để ý đến trống Choai, dù trống Choai có cố chạy nhảy, hoặc đập đập đôi cánh tí xíu, để tạo ra tiếng rẹt, rẹt lạ tai cũng không gây được chú ý cho ai. Còn bác trống Cồ thì bước ra khỏi chuồng đã được người ta nhìn ngắm rồi.