HOÀNG DẠ THI (14 tuổi)
Trung thu đến bao giờ cũng gợi lên trong lòng tôi một nỗi buồn nhớ. "Trung thu năm trước" ư? Cái "năm trước" ấy đã trôi xa, rất xa; kể từ khi em tôi còn sống. Trung Thu với những kỷ niệm êm đềm, chẳng bao giờ quay trở lại của hai chị em mình...
Minh Họa : Đặng Mậu Tựu
***
Buổi chiều, tôi tết lại tóc cho em, thắt thêm một cái nơ to màu hồng phấn, mặc cho em cái áo đẹp nhất. Nhà chỉ còn ba bố con, mẹ đi Hà Nội chưa về. Ngoài đường, người xe qua lại nhộn nhịp. Chúng tôi bắc ghế đẩu ra ngồi ngoài hiên ngắm đường phố. Em cười hớn hở: - Chị Bé ơi! Coi người ta mặc áo quần đẹp ghê! Cả lồng đèn cũng đẹp nữa.
Giọng nói của em đầy vẻ khao khát. Tôi nhìn vu vơ ra phía trước, lặng im. Có lẽ cả hai chị em đều đang nhớ mẹ. Sao lâu thế mà mẹ chưa về?
Trăng Trung Thu tròn vành vạnh. Ba đi suốt từ sáng đến giờ. Hai đứa lững thững đi dọc theo lề đường, hòa vào đám con nít nhộn nhạo. Đó đây thấp thoáng ánh đuốc của những đoàn múa lân lẫn với tiếng trống thậm thịch rộn ràng. Những khuôn mặt trẻ con bừng bừng nao nức dưới ánh đuốc. Tôi nắm tay em cả hai đứa lang thang hết phố này sang phố kia. Thật ngốc nghếch nếu ở nhà vào lúc này!
Ánh đèn trong các cửa hiệu hắt ra sáng rỡ, phản chiếu vào màu sắc của những chiếc lồng đèn, càng làm cho chúng đẹp đẽ, lộng lẫy hơn lên. Em nũng nịu kéo tay tôi: "Chị Bé! Chị Bé ơi! Nhìn kìa!" Tôi bước nhanh qua, ước gì mẹ về hôm nay nhỉ?
Hai chị em cứ đi lang thang khắp nơi mà chẳng biết mình đang đi đâu. Đường phố và đường phố. Ngã tư và ngã tư. Cửa hiệu nối tiếp của hiệu. Em đi cạnh tôi, luôn mồm nói ríu rít:
- Chà! Coi cái lồng đèn con cá đẹp ghê chưa! Vài hôm nữa mẹ về, mẹ cũng mua cho em một cái như vậy, phải không chị Bé?
Mắt em sáng long lanh rồi chợt tối sầm. Mặt em đang vui bỗng buồn hẳn đi. Em đứng lại, tần ngần ngắm dòng người xe, ngắm những gia đình đưa con cái đi chơi. Mắt em mở to, ngẩn ngơ nhìn.
Tôi chợt thấy sống mũi mình cay cay. Thương em quá! Lưỡng lự một chút, tôi sờ tay vào túi, nơi có số tiền mua sách ba mới cho hồi sáng...
Bây giờ, em sung sướng cầm chiếc lồng đèn trên tay, miệng lại nói líu lo. Em nhoẻn cười, để lộ hàm răng... sún thật dễ thương. Trước niềm vui hồn nhiên của em, không hiểu sao lòng tôi lại nao nao, muốn khóc.
Gió thổi nhẹ nhàng. Cảnh vật như đáng yêu hơn. Và trên trời, những ngôi sao nhấp nháy như cái nheo mắt tinh nghịch.
***
Đó là Trung Thu cuối cùng của hai chị em chúng tôi được trải qua cùng nhau. Em ra đi vào một ngày đẹp trời. Dì tôi vuốt tóc tôi: - "Thôi! Con đừng khóc nữa. Nó đau từ trong bụng mẹ, làm sao có thể...". Tôi lau nước mắt, chợt nhớ đến lời một bài hát nào đó "Tạm biệt Michel, người em bé bỏng của tôi. Chết thật là khó, khi khắp nơi mùa xuân đang đến với nắng vàng và hoa; khi mà những con chim còn hót líu lo trên cành..."
Lại một mùa Trung Thu nữa. Tôi thẫn thờ nhìn đường phố đông vui. Con đường hôm nào hai chị em mình cùng đi, tay trong tay. Bàn tay em nhỏ xinh và cổ em thơm mùi dầu cù là. Con đường từ nay mãi mãi vắng bóng hai đứa mình rồi. Chẳng bao giờ chị còn có thể nắm tay em, mua cho em chiếc lồng đèn hay cái bánh Trung Thu. Chẳng bao giờ. Em không còn hát cho chị nghe bài "Rước đèn Trung Thu" như hôm nào, giọng em trong veo pha lẫn chút ngọng nghịu. Em không cười nữa. Và không khi nào hai đứa mình cùng áp mặt vào tủ gương, ngắm những chiếc mặt nạ, những chùm đèn lóng lánh đủ màu trong những cửa hiệu dọc đường Trần Hưng Đạo. Cùng mút chung một chiếc que kem. Vâng. "Chết thật là khó, khi mà khắp nơi mùa xuân đang đến với nắng vàng và hoa, khi mà những con chim còn hót líu lo trên cành...". Thế mà tại sao em vẫn ra đi?
Tôi nhìn chiếc lồng đèn cũ mình đã mua cho em năm nào, chợt như thấy hiện lên hình ảnh của em với nét mặt rạng rỡ, đôi mắt to long lanh như có nước, nụ cười để lộ hàm răng sún và đôi má lúm đồng tiền...
Cũng vẫn là Trung Thu, nhưng có những cái ở Trung Thu này, ta lại không thể nào gặp lại ở Trung Thu tới...
"Tạm biệt nhé, người em bé bỏng của tôi..."
H.D.T
(TCSH53/01&2-1993)
HỒ NGUYỄN DẠ THẢO
Ngày xửa ngày xưa có hai anh em sống rất hòa thuận với nhau trong một ngôi nhà tranh cũ gần con suối nhỏ xinh. Họ siêng năng chăm bón mảnh vườn cha mẹ để lại, cùng nhau nuôi gà nuôi vịt. Cuộc sống tuy giản dị nhưng lại rất đầm ấm.
Hằng năm, theo lệ thường, Nhà Thiếu nhi Huế đã phối hợp với Liên hiệp các hội VHNT, Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức cuộc thi Cây bút tuổi hồng để từ đó lựa chọn những gương mặt tiêu biểu, đại diện cho phong trào sáng tác văn chương trong lứa tuổi học sinh từ cấp 1 đến cấp 2 tiếp tục tham gia trại sáng tác nhằm cổ vũ tình yêu văn chương nghệ thuật, tinh thần sáng tạo nghệ thuật trong thành phố.
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Một ngày của kẻ cô đơn! Vẫn là tự đèo mình trên chiếc xe cà tàng vận chuyển tâm hồn quanh thành phố, bao giờ cho đầy, cho đủ…
Khôi Nguyên - Mai Văn Hoan - Nguyễn Ngọc Phú - Lý Uyên - Đặng Công Xê
PHƯƠNG NGẠN
Tôi ba mươi sáu tuổi, cái tuổi chẳng còn đủ trẻ để ngồi háo hức đồng dao mà cũng chưa đủ già để chép miệng thèm thuồng khoảnh khắc tuổi thơ bơi lội trong mùa khói rạ ngút đồng, tháng ba chim trời mang mang, tu hú gọi bầy, con sâu gầy tổ và lũ trẻ bày trò mùa hạ, nhiều trò, nhiều lắm lắm!
LÊ TẤN QUỲNH
Công viên nằm dọc bờ sông của thành phố trầm mặc cứ hiện ra như một khoảng lặng kỳ lạ của thời gian. Nơi mà chỉ cần chút khói lụa bồng bềnh dẫu chưa đủ kịp cho một nỗi say sưa cũng đủ đã là đong đưa cả buổi chiều ngầy ngật.
NGUYỄN VĂN THANH
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Ta sinh ra, đầy đủ tay chân, được quẩn mình trong chăn trắng mềm mại, được người ta coi trọng sức khỏe. Vậy là sự tiếp đón của thế giới dành cho ta cũng thật làm ta thực sự muốn sống tốt.
LÊ PHƯƠNG LIÊN
Truyện ngắn
Mùa xuân này mẹ cho tôi về Huế. Ngồi trên máy bay mà thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua làn mây trắng để chờ đợi giây phút Huế sẽ hiện ra những hình sông dáng núi và thành quách cổ xưa…
LTS: Bài văn dưới đây nhận được điểm tuyệt đối, đứng nhất vòng sơ loại cuộc thi Cây bút tuổi hồng 2014 (dành cho học sinh từ 7 đến 16 tuổi trên toàn quốc). Nguyễn Trương Khánh Thi đã nhìn ngược về những tháng ngày mình chưa trải qua, nhưng đó là những rung cảm thật sự, mở ra chiều tưởng tượng phong phú về một tương lai rất gần.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Con ốc đảo Lý Sơn
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Tản văn
Bây giờ? Tôi sống như chiếc lá, cứ mỗi ngày qua đi là một không gian giấu vào khoảng lặng.
NGUYỄN VĂN THANH
Su Su - Thanh Mai
NHẬT CHIÊU
Khỉ con ngồi trên cành lá, nhìn sao đầy trời mà tự hỏi: Có cách nào để gần được một vì sao?
VĂN LỢI
Trích "Đi từ quả trứng" - Nhà xuất bản Thuận Hóa
ĐỒNG XUÂN LAN
Trên đường chuyển về vườn thú, các con vật như Gấu, Nai, Vẹt, Họa mi cùng ngồi chung một chỗ trong toa xe lửa. Muốn được nhìn cảnh núi rừng lần cuối cùng và ngắm bầu trời, các con vật đề nghị nâng cửa kính toa xe lên một tí nữa.
LÊ KÝ THƯƠNG
ANH THƯ
Nghé rất thích mèo. Chỉ cần được nhìn thấy con vật bé nhỏ ấy là Nghé đã mê tít rồi chứ chưa nói là chơi đùa với nó, sờ đuôi nó, vuốt bộ lông mềm mại của nó và áp sát nó vào người.
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
(Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)