NGUYỄN ĐỖ
Ảnh: internet
Không đề vô tận
Ai đến nhà ta, ta cũng mừng
ra đường cứ mong gặp người quen
con đường vắng và hoàng hôn nghẹn thở
một chiếc lá con con cũng làm ta bé nhỏ
một dòng thư ta vui mấy ngày
người ta thường viết mây bay
ba mươi tư năm ngược đầu
ta mới hiểu thế nào mây trắng
ba mươi tư năm chiều chiều tóc ta xanh lại
bình minh bắt đầu bạc dần
hiên nhà câm
hoa hồng câm
bóng cây tùng gõ cửa
S.G. 16.2.93
Nhà thơ
Rồi ai cũng đi hết
chỉ bình yên ống khói Bình Hưng Hòa
nhà máy vô định
bên này khu vườn đen rợi
đom đóm thở xanh lè
tiếng lợn kêu thân quen
tiếng dế hát thân quen
bỗng thành rên rỉ
bên này trên một bàn thờ
bảy mươi năm leo heo cười trong khung gỗ
những câu thơ vươn chân nhang
ai hát chi ngỡ ngoài khơi xa
ai gõ cửa ngỡ từ âm phủ
tôi lục tìm từ phố xá nghĩa trang
ra số nhà nhà thơ
tôi bé nhỏ trong khu vườn
cùng hai người đàn bà trắng thẫm
quả địa cầu đang mớ ngủ
khu vườn đang hoang xanh
tôi thèm nói được một lời gì
lời gì đấy như hương
như cái ghế của người quá cố
S.G nhà bạn 28.9.1992
Không đề Quí Dậu 1
Gửi Thanh Thảo
chén vỡ, li vỡ
lau nhà thở dài
trưa mồng một ta lững thững ra đường
bóng cây làm bạn nhậu
thèm một củ ấu
chuyến phà chiều Bến Bính mưa rây
thèm một đêm giường tầng đầy rệp
ra đường em nào cũng ngon cũng đẹp
tết này ta không say nữa
bánh Bích Khê chỉ làm ta buồn
thèm tiếng nói cách ngàn cây số
pháo trả lời trống không như điên
bóng râm ơi tuổi thơ đầy nắng
chảy lung linh con sông thất tình
cánh buồm cũ đã tan vào núi
biết bao giờ trở lại hoàng hôn
S.G mồng một tết Quí Dậu 93
(TCSH55/05&6-1993)
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê