Trang thơ Lê Quang Trạng

09:55 05/02/2018

LGT: Bắt đầu từ thơ là những hoài thai mơ mộng, Lê Quang Trạng dọ dẫm bước chân mình đi trong đêm “ký ức cứa vào mắt ướt”. Một người sống giữa đồng bằng, hít thở bầy không khí ngọt bùi đồng nội, ăn trái mật trong đêm thả trăng gom bầy tinh tú và theo quang gánh ra tận biên giới của giấc mơ úp mặt. Diễn biến tinh thần của một tác giả trẻ sinh năm 1996 là sự truy vấn trí nhớ, ngõ hầu tìm lại mộc bản chân thật từ những đám cháy ký ức xa xôi, như những dòng thơ gầy cong mà suy tưởng.
     Trường Giang (gt) 

Ảnh: internet

LÊ QUANG TRẠNG

Con sẻ mồ côi

Bầy sẻ rộ trước sân nhà
mùa nắng đang đi qua
những đôi mắt đỏ như màu chiều
nắm lúa cứu sinh mọc mấy cánh đồng diều


bầy sẻ theo ra quốc lộ
níu một chút hơi người
bỏ quên sau lưng mùa giáp hạt
tổ rơm treo ở giấc mơ
có con sẻ đứng trên sừng trâu chờ…


ông già còng lưng lượm vỏ trứng trong ngày rời tổ biết bay
thêm một vài sinh linh trú nắng
túi trời thêm một chút trăng


dự báo bão về bằng những cơn mưa giăng
bầy sẻ trốn đâu mất biệt!
bạn xóm dọn một dĩa mồi lắc cạn mặt trời đêm
cái bẫy nằm ở góc tường vuông, đôi mắt nhắm nghiền


khoảng sân rộng vô cùng
ông già thêm lần tung lúa
những linh hồn túa xuống lượm chiều trôi
biết làm sao níu kéo một tiếng còi…



Bí tích ngày

Những tia sáng chở bí tích rọi vào
vầng trăng cuốn gói đi theo lời người đọc thơ phía xa xa vọng lại
tôi mở đôi bàn tay
đếm số đường chỉ quanh co không giáp được đoạn đường vòng
những kẽ sáng rọi vào một con nắng gầy cong
như ánh nhìn gãy khúc nơi dòng sông đang giẫy chết


tấm tranh đó em đưa tôi giữ hết
những vì sao chúng ta hái trộm trong đêm trăng lơ là
người ta bảo hôm ấy ngày Thần Chết
cớ gì không thấy bóng người mà những vì sao lại trổ hoa


nhiều năm chôn giấu trong đoạn giữa bài ca
đôi cửa sổ gầy khẽ mở lấy thêm chút ánh nhìn và trả cho ngần ấy
phí bằng đồng tiền mệnh giá tương đương vài giọt mắt
tôi lật đật thu xếp hành lý đi về nơi cất giấu những hoài thai mơ mộng năm nào
thấy dáng người vừa nhắm mắt vừa kết những vì sao vào cánh của đêm thả trăng


Em đuổi tôi về phía lặng im
bằng cái quay lưng
ném gương mặt ngây thơ vào vũng ký ức gầy mây kết tóc
tôi nắm tay em, xin hãy cho nắm một lần cuối cùng, cuối cùng thôi rồi chúng ta sẽ tắt
lúc đó mới hay mình đang đứng trong Tòa Xưng Tội vắng - lặng - im
giọng vị Giáo chủ vọng lại từ xa xa thăm thẳm:
“bí tích này được truyền cho bằng những ánh sáng không có trong bản gam màu”.



Khoảng Trắng

Mình vừa qua Khoảng Trắng
thấy gió nhắc tên người cũ mất rồi
ở đó mấy lần mắt đỏ
mình dừng lại tìm
vô cùng trắng
một màu tro


về nhà bỗng dưng mất ngủ
Khoảng Trắng hôm nao chập chờn
hỏi có phải mình, trong chuỗi ngày mất ngủ?
mắt in trần nhà, chông chênh


một khoảng người đi rất dài
tiếng ngày giấu vào bóng tối
mỗi lần vội vụt qua Khoảng Trắng là mỗi lần nghe ai đó gọi
hỏi một câu người dưng, quên rồi ư?
chân lại chần chừ đôi lúc rất dư
đồng hồ cứ trôi
tờ lịch rơi đắp thành gò hoang chủ


hôm qua người ngang phố cũ
mình đứng ban công nghĩ khóc thầm
nhưng nhìn mãi không thấy đâu người nữa!
Khoảng Trắng vô cùng
Người là Khoảng Trắng nắng mưa thưa…


(TCSH347/01-2018)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê