Nhà văn Lãng Hiển Xuân, tên thật là Nguyễn Xuân Hiển, hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế, cộng tác viên của Tạp chí Sông Hương, anh mất vào ngày 01/4/2021.
Tạp chí Sông Hương thành kính chia buồn cùng gia đình và bằng hữu của nhà văn.
Trân trọng giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ của nhà văn Lãng Hiển Xuân.
SH
Nhà văn Lãng Hiển Xuân ký tặng sách trong buổi giới thiệu tập truyện ngắn "Điểm nhìn" của anh năm 2012 - Ảnh: Nguyễn Thượng Hiển
LÃNG HIỂN XUÂN |
Mắt biển
Đêm
Những ánh lân tinh ma quái
Vỗ vào bờ đêm
Con còng già thảng thốt
Chạy trốn thời gian
Những lớp sóng của muôn năm ào lên xóa dấu.
Ngày
Những tia nắng bình minh
Dát lên mặt nước
Ánh vàng của cả một trời giả tạm
Lấp lánh buồn
Và luôn luôn lấp lánh...
Ta
Kẻ lạc loài tìm về quá khứ
Hay đang lạc bước đến với một tương lai
Những dấu chân sải dài trên cát
Để thấy bóng mình dài
Dài hơn cả bóng thời gian.
Em và suối
Những hòn đá cuội đuổi nhau
xuôi về cuối núi
Nước cũng chạy theo
Loang loáng thân phận những
con người
Cuồn cuộn theo từng bọt nước...
Ta cũng đuổi theo những
gâm gấp bước chân em
Cơn mưa rừng chợt nhiên
chặn lại
Núi rừng vẫn an nhiên đồng lõa
Hụt hơi ta trước hùng vĩ của
cuộc tình.
Bờ sát bờ mà sao em và ta
nhòe bóng
Tiếng suối reo khắc khoải róc
rách một niềm yêu
Những phiến đá vô tri đành chịu
oằn mình rêu mốc
Và nước...
cứ miệt mài chảy về phía
bình yên.
Những chỉ dấu xưa giờ đã trở
thành quá khứ
Mặc lũ côn trùng chim chóc
nhắc nhở ngày đêm
Vết khắc hằn lên đá
Cũng không thể nào giải mã nổi
thời gian.
Chỉ còn ta và em
Cuộn vào nhau trong tiếng
giao hòa tinh khiết
Mạch nguồn nào rồi cũng vẫn
chảy hoài da diết
Xuôi về phía bình yên.
Biển
Chiều Vũng Tàu đi xuyên qua
mắt lưới
Hắt con cá cuối cùng
Vẫy vùng lên trên mặt cát
Lặng yên bên bờ vắng
Chỉ còn
Lão ngư ánh mắt buồn
Trao gửi gì cho một tương lai...
Bao thế hệ đã đi qua
Trong những tiếng gào thét
Trong bão giông tố lốc
Trong miệt mài con sóng vỗ
Trong vỏ ốc của cả ngàn năm...
Em buồn gì vẫn hoài xe cát
Lặng cả một đời sao chẳng nghe
được tiếng của ngàn khơi.
Vệt nhớ
Vệt nhớ đi qua thời gian
để lại một khoảnh khắc hoang tàn
trong trí nhớ
nụ hôn giấu trong hơi thở
hóa đá trên sườn đồi non...
Vệt nhớ đi qua không gian
hàng cây rùng mình
trút xuống vô vàn chiếc lá
những chiếc lá
vàng vọt - xạc xào
bay trong gió
lời yêu cuốn theo...
Vệt nhớ đi qua tôi và em
rồi về đâu?
những ký tự vô hồn
cứ lả lơi lăn lóc
trong công viên, trên thảm cỏ
trên cả những chiếc ghế đá
để thời gian - không gian
và tất cả
chỉ là hư ảnh
bay qua thành phố đêm...
(TCSH386/04-2021)
NGÔ MINH
LÊ MINH PHONG
PHAN ĐẠO
ĐỨC SƠN
Nhớ anh Trịnh Công Sơn
LTS: Những đêm trăng nguyên Tiêu vừa qua, trên các chiếu thơ khắp mọi miền ở Thừa Thiên Huế, tiếng thơ của các câu lạc bộ thơ đã có dịp vang vọng. Sông Hương vui mừng khi chứng kiến không khí thơ vẫn rạo rực trong vắt, tinh khiết dưới trăng non tháng Giêng xanh, giữa tháng năm đầy ắp bụi trần.
PHẠM TẤN HẦU
Chim Dạ Du, vĩnh biệt
Tưởng niệm nhà thơ Lê Văn Ngăn
Trần Thị Yến Loan
Xuân về rồi Huế đẹp lắm không anh
Hoa mai rộ nở vàng hoe trước ngõ
Nắng sắc xuân có vương vào vai áo
Anh ngắm nhìn những buổi sớm ngoài hiên.
Là người nặng lòng với Huế, mặc dù quê ở Hải Phòng, lang thang kiếm sống tận Đồng Nai nhưng Trần Bảo Thư có những cách nhìn về Huế khá sâu và không kém phần tinh tế, thơ chị luôn ẩn chứa những suy nghĩ hướng về nguồn cội, khá nhuyễn trong thể thơ Lục bát, nhẹ nhàng, đằm thắm mà không kém phần quyết liệt. Có lẽ sự trải nghiệm trong chị đã vừa đủ để kiếm tìm và dâng lên bạn đọc những câu thơ mà người thưởng thức nào khi đọc thơ chị cũng phải để tâm yêu mến…
PHẠM TẤN HẦU
LTS: Bạn đọc cả nước biết đến Trần Vàng Sao từ thời chống Mỹ những năm 70 qua tác phẩm khá nổi tiếng: "Bài thơ của người yêu nước mình".
NGÔ MINH
PHAN CÔNG TUYÊN
Còn mãi tình thân
(Tặng các bạn sv Văn 4 - ĐHSP Huế, nk 1973 - 1977, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11)
PHAN ĐẠO
Bài ca thoát mình
ĐÔNG HÀ
Thơ cho mùa tháng 9
BẠCH DIỆP
LÊ VĂN NGĂN
PHAN ĐẠO
Theo tiếng chuông rơi rụng…
CHÂU THU HÀ
Em chắc rằng
ĐỖ VĂN KHOÁI
NGÔ MINH