Nhà văn Lãng Hiển Xuân, tên thật là Nguyễn Xuân Hiển, hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế, cộng tác viên của Tạp chí Sông Hương, anh mất vào ngày 01/4/2021.
Tạp chí Sông Hương thành kính chia buồn cùng gia đình và bằng hữu của nhà văn.
Trân trọng giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ của nhà văn Lãng Hiển Xuân.
SH
Nhà văn Lãng Hiển Xuân ký tặng sách trong buổi giới thiệu tập truyện ngắn "Điểm nhìn" của anh năm 2012 - Ảnh: Nguyễn Thượng Hiển
LÃNG HIỂN XUÂN |
Mắt biển
Đêm
Những ánh lân tinh ma quái
Vỗ vào bờ đêm
Con còng già thảng thốt
Chạy trốn thời gian
Những lớp sóng của muôn năm ào lên xóa dấu.
Ngày
Những tia nắng bình minh
Dát lên mặt nước
Ánh vàng của cả một trời giả tạm
Lấp lánh buồn
Và luôn luôn lấp lánh...
Ta
Kẻ lạc loài tìm về quá khứ
Hay đang lạc bước đến với một tương lai
Những dấu chân sải dài trên cát
Để thấy bóng mình dài
Dài hơn cả bóng thời gian.
Em và suối
Những hòn đá cuội đuổi nhau
xuôi về cuối núi
Nước cũng chạy theo
Loang loáng thân phận những
con người
Cuồn cuộn theo từng bọt nước...
Ta cũng đuổi theo những
gâm gấp bước chân em
Cơn mưa rừng chợt nhiên
chặn lại
Núi rừng vẫn an nhiên đồng lõa
Hụt hơi ta trước hùng vĩ của
cuộc tình.
Bờ sát bờ mà sao em và ta
nhòe bóng
Tiếng suối reo khắc khoải róc
rách một niềm yêu
Những phiến đá vô tri đành chịu
oằn mình rêu mốc
Và nước...
cứ miệt mài chảy về phía
bình yên.
Những chỉ dấu xưa giờ đã trở
thành quá khứ
Mặc lũ côn trùng chim chóc
nhắc nhở ngày đêm
Vết khắc hằn lên đá
Cũng không thể nào giải mã nổi
thời gian.
Chỉ còn ta và em
Cuộn vào nhau trong tiếng
giao hòa tinh khiết
Mạch nguồn nào rồi cũng vẫn
chảy hoài da diết
Xuôi về phía bình yên.
Biển
Chiều Vũng Tàu đi xuyên qua
mắt lưới
Hắt con cá cuối cùng
Vẫy vùng lên trên mặt cát
Lặng yên bên bờ vắng
Chỉ còn
Lão ngư ánh mắt buồn
Trao gửi gì cho một tương lai...
Bao thế hệ đã đi qua
Trong những tiếng gào thét
Trong bão giông tố lốc
Trong miệt mài con sóng vỗ
Trong vỏ ốc của cả ngàn năm...
Em buồn gì vẫn hoài xe cát
Lặng cả một đời sao chẳng nghe
được tiếng của ngàn khơi.
Vệt nhớ
Vệt nhớ đi qua thời gian
để lại một khoảnh khắc hoang tàn
trong trí nhớ
nụ hôn giấu trong hơi thở
hóa đá trên sườn đồi non...
Vệt nhớ đi qua không gian
hàng cây rùng mình
trút xuống vô vàn chiếc lá
những chiếc lá
vàng vọt - xạc xào
bay trong gió
lời yêu cuốn theo...
Vệt nhớ đi qua tôi và em
rồi về đâu?
những ký tự vô hồn
cứ lả lơi lăn lóc
trong công viên, trên thảm cỏ
trên cả những chiếc ghế đá
để thời gian - không gian
và tất cả
chỉ là hư ảnh
bay qua thành phố đêm...
(TCSH386/04-2021)
LTS: Thái Ngọc San sinh năm 1947 tại An Thủy, Lệ Ninh. Thơ in trên các báo Sài Gòn cũ từ năm 1963. Trưởng thành qua phong trào đô thị, là nhà thơ tranh đấu của thành phố Huế và các đô thị miền Nam, những bài thơ xuống đường của Thái Ngọc San lưu hành trước năm 1975 đã khẳng định phong cách thơ riêng của anh.
HẢI BẰNGChuông Thiên Mụ
PHẠM TẤN HẦUXứ sở dịu dàng
TRẦN HOÀNG PHỐMùa xuân trong mưa
LÊ THỊ MÂY
NGUYỄN KHOA ĐIỀMmẹ và quả
LÊ HUỲNH LÂMNghĩ về những ngày mưa gió
(Hưởng ứng cuộc thi thơ lục bát)
LTS: Sinh năm 1972, hội viên Hội Nhà văn TT.Huế. Thơ Tường có ấn tượng từ khi còn sinh viên và đã được nhiều giải thưởng như Tác phẩm tuổi xanh, giải VHNT Cố đô Huế, thơ hay Tạp chí Sông Hương, Tạp chí Cửa Việt…Sau 2 tập thơ Hoa cúc mùa thu và Lá tháng chạp, Tường “nín” một thời gian khá dài rồi lại “Quang gánh” với trường ca. Đã vậy, Sông Hương cũng “Quang gánh” lại trường ca này với đề tựa của nhà thơ trẻ Lương Ngọc An.
NGÔ MINHViếng anh Thanh Hải
ĐỖ VĂN KHOÁIMưa trên sông tôi về
NGUYÊN QUÂNĐêm trên Bạch Mã
HẢI TRUNGBờ kè hạnh phúc
THANH TÚĐồng điệu xanh
Ngày 1 - 4 - 2010, Đại tá, nhà thơ Nguyễn Trọng Bính vĩnh viễn không còn làm thơ nữa! Quê gốc Hà Tĩnh, Nguyễn Trọng Bính nguyên là Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế, một con người nặng tình với Huế và Tổ quốc ông từng cầm súng bảo vệ này. Viết bài thơ dưới đây, ông như đã đoán định được ngã rẽ phía trước dẫu còn nhiều trăn trở đúng với nỗi lòng của một nhà thơ mang theo mình 40 năm tuổi Đảng.
LÊ VIẾT XUÂNĐi tìm
NGÔ MINHCơm niêu
HẢI BẰNG Rút từ trong di cảo Ký ức thơ
NGUYỄN LÃM THẮNGNgợp tình
NGUYỄN KHOA NHƯ ÝĐắm đuối