Trang thơ “quà tặng tháng ba”

15:41 13/07/2009
Võ Thị Kim Liên - Tuyết Nga - Vũ Thị Khương - Lê Hoàng Anh - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Nguyễn Thị Anh Đào - Trần Lan Vinh - Lê Khánh Mai - Võ Ngọc Lan

(Ảnh: Internet)

VÕ THỊ KIM LIÊN

Vườn Xứ

                Kính tặng mẹ

Từ vườn Xứ này mẹ đã ra đi
Cô gái hát Thánh ca ngày ấy
Con thổn thức nhớ về năm mười bảy
Một lần theo Người, thăm vườn Xứ ngày xưa

Chuông nhà thờ vẫn đổ vô tư
Chẳng hờn trách một thời mình xa Chúa
Và mẹ, mẹ cũng không còn trẻ nữa
Giọng Thánh ca vang vọng một thời

Con bên Người lặng quỳ trước Chúa
Dẫu Thánh ca không thuộc một lời
Sống giữa đời thường con không tin có Chúa
Phút yên tĩnh này lắng giữa hồn con

Giữa xóm đạo nghèo, vườn Xứ chẳng đua chen
Để bông huệ cứ trắng ngần mỗi sáng
Để mẹ trẻ ra để con khôn lớn
Vườn Xứ là nỗi nhớ những ngày xa

Năm nay con về thăm vườn Xứ một mình
Chuông nhà thờ vẫn đổ hồi gióng giả
Con chợt nhận ra giữa miền quê yên ả
Trong tiếng chuông chiều có lời mẹ hát ru!


TUYẾT NGA

Hoa tầm xuân

Rặng tầm xuân lặng lẽ tự bao giờ
xanh đơn giản và cũ càng
như đất
ta chợt nhận ra hoa hay hoa đã nhặt ta về
                         trong một chiều xanh ngắt
hay ta già nua?

Hãy nói với ta hương bưởi thơm ra sao
                        ngày mẹ mười tám tuổi
mười tám tuổi tóc dài vai nhỏ mắt huyền trong
chân trời đã ra sao những sáng xuân mưa bụi
mẹ từng đứng nơi nào để dõi cánh buồm trôi...?

Và mẹ đã dấu hoa cùng với giọt nước mắt ở đâu
để nuôi ta khôn lớn?
ta vị hoàng đế lên ba trong vương quốc
                                    riêng Cuộc-Đời-Của-mẹ
nhưng mẹ đã vĩnh biệt ta vào một sáng trong đời
ta thành kẻ hành khất không nước mắt.

Nụ tầm xuân xanh biếc
xin hãy kể cho ta về những tháng năm dài
bếp lửa mẹ nhen hồng sau cánh cửa
nơi cha về sau mỗi chuyến đi xa
nơi cơn bão tháng ba ngọn gió lào tháng bảy
cuốn tơi bời lòng mẹ những hoàng hôn.

Nụ tầm xuân...
“nụ tầm xuân nở ra xanh biếc”
mẹ từng hát ru ta lời ngoại hát thuở nào
ta làm mẹ
và một chiều mây trắng
chợt thấy tầm xuân xanh biếc trước hiên.


VŨ THỊ KHƯƠNG

Đếm...

Một, hai, ba... Rồi đến chín mười
Đêm không ngủ, sao mà vắng vẻ.?

Bốn, năm, sáu... Rồi đến một trăm
Đêm không ngủ sao mà buồn tẻ.?

Bảy, tám, chín... Rồi đến một nghìn
Những số đếm, nhân lên, cộng lại
Cũng không dài bằng nỗi cô đơn

Một, hai, ba
Chỉ một mình em
Giọt thời gian nhỏ vào vô tận
Như là kẻ dại khờ lẩn thẩn
Đêm,
           Một mình
                        Em đếm
                                    Có thành Không.


LÊ HOÀNG ANH

Tiếng nói của đất

Đất gợi cho tôi những gì tôi có
Là Tâm Hồn, là Bình Dị, Sáng Trong
Mà tôi không biết những gì tôi có
Nhờ tiếng thở của người hỡi đất mênh mông

Những gam màu chuyển tiếp
Những mạch đập nhịp nhàng
Ôi đất sét ngày nào tôi chỉ nghịch
Dưới ngón tay nghệ sĩ là gương mặt trầm ngâm

Xin cám ơn người đi “mở Đất”
Mở kho báu bạt ngàn
Mở tâm hồn xanh ngát
Như mạch nước ngầm làm đất nở hoa-hay đoá tâm hồn nở

Ôi đất
Trên người đã in những dấu chân chiến trận
Đang âm vang giao hưởng tự ngàn xưa
Hồn dân tộc thấm vào từng mạch nhỏ
Nhớ tiếng trống đồng, nhớ tiếng võng đưa

Với tiếng nói của đất
Tôi lắng sâu hồn người trong xao động thời gian
Tôi trở về góc vườn xưa tuổi nhỏ
Nghe tiếng sáo diều vọng vào đất vi vu.
                                                                4.1999


NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ

Người câu trăng

                                Tưởng nhớ nhà thơ P.Q

Anh vắt kiệt tim mình đến xác
Trộn thính ngồi câu bóng trăng soi
Sóng giao thoa nghe đau tăm cá
Dưới thẳm sâu càng lạnh thêm mồi

Sóng nhạt nhoà bờ kia vời vợi
Đất với trời như quyện vào nhau
Có thấu cho hồn người thi sĩ
Chín phương trời trăng ở nơi đâu

Nuối tiếc nửa phần đời hoang phế
Đổ rượu tràn cụng với Hồ Tây
Đêm làng hoa say mềm tiếng dế
Chẳng được trăng chỉ một nỗi đầy

Ngôi nhà xưa dấu chân cỏ mọc
Trận mạc tan nghiên bút khăn xô
Trăng như vẫn nhớ người thuở trước
Nửa trời cao nửa gửi đáy hồ
                                   
2000


NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO


Dã quỳ

Em không về mùa mưa cao nguyên
Thương dã quỳ hoang trải vàng chân núi
Nhớ mùa đông bình yên trên phố nhỏ
Ai thắp nắng vàng trong đôi mắt thơ ngây.

Em không về nghe gió hát trên cây
Để trống ngực đập bồi hồi thương nhớ
Dã quỳ hoang lại nói lời tình tự
Bao giờ mùa đông thôi mưa rơi?

Em không về cao nguyên chiều cuối năm
Mùa xuân đã len dần vào hơi thở
Xin cầm tay một lần xa cách thế
Nỗi nhớ nào vàng đẫm dã quỳ hoang?
                                                12/2003


TRẦN LAN VINH

Chi chi chành chành II

Chi chi
Chị gọi
Bông mây

Xâu kim
Rút chỉ
Ta may
Tiếng cười

Bốn phương
Ngũ đế
Khoe tươi

Chị em
Ta xổ
Gió trời
Ra xay

Xay xanh
Cho lộc
Chát cây

Xay hồng
Cho nụ
Cười quay
Quay tròn

Xay nắng
Quả ngọt
Dâng thơm

Xay tím
Nút chỉ
Bốn phương
Gió về..!


Xuân tươi rói

Chòng chà
Chòng chành
Nắng ra
Cóc nhảy

Vía ba
Vía bẩy
Gió trẩy
Đi chơi

Bạn bạn
Tôi tôi
Tiếng cười
Tươi rói

Chòng chà
Chòng chành
Lá cây
Mọc đối

Đốt tre
Đất nối
Đốt trúc
Trời sinh

Mưa rây
Thả sợi
Giọt giọt
Xông xênh

Mùa xuân
Một mình
Đu quay
Chóng mặt!



LÊ KHÁNH MAI

Đẹp, buồn và trong suốt như sương

Đừng nói gì nữa anh
điệp khúc chia xa đã ngân từ sâu thẳm
em nhận nơi mắt anh
những xiềng xích vô hình xiết em như định mệnh

Đừng tiễn em nữa anh
dù chỉ đôi quãng ngắn
trước mắt em hun hút một con đường
có thể nào khác được, em phải đi về chốn không anh
lầm lũi em một mình với bóng
mỗi bước đau lằn tím tâm hồn

Con tàu rùng mình ném tiếng hú man dại vào thinh không
những bánh sắt luân hồi nghiến đường ray bạo liệt
mang theo một trái tim phế tích

Với tình yêu, trái đất không tròn
Nghiệt ngã muôn vòng quay đẩy ta về hai cực
Với xa cách, tình yêu là nước mắt
Đẹp, buồn và trong suốt như sương



VÕ NGỌC LAN

Mùa trăng Huế

                Kỷ niệm đêm thơ Nguyên Tiêu Huế 2004

Rằm Nguyên Tiêu tôi về thăm Huế
Nghe lòng mình trẻ lại thuở đôi mươi
Đến với nhau, dẫu ngoài trời rất lạnh
Vẫn thiết tha như hạnh phúc ban đầu

Màu trăng mang cội nguồn sâu lắng
Trên sông Hương trầm mặc không lời
Ôi niềm vui thi ca bất tận
Thả xuống dòng - sương khói chơi vơi

Tôi về đây quên hết nỗi đời
Và như trút những ưu phiền mất mát
Trăng vẫn thế - muôn đời khao khát
Chẳng bao giờ dừng lại với người xưa

Tôi thấy thương trăng dưới đêm mưa
Mây bay mãi cuốn trăng vào hư ảo
Con thuyền ai cắm sào ốc đảo
Giữa đôi bờ vọng tiếng chuông ngân...


(181/03-04)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • PHẠM ĐỨC MẠNH  Sinh năm 1956, Xuân Trường, Định.Hội viên Hội Nhà Báo Việt Nam.Hiện đang là phóng viên Báo Pháp Luật Việt - cơ quan đại diện phía , tại TP.HCM.

  • ...Bầy tốt đen sinh ra để mà thí mạng,Cho con tướng vênh vang, yên ấm chỗ ngồi!...

  • ...Ồ cây cỏ, con đường, cả viên cuội quanh đây rất lạ. Hình như chúng đã cách xa ta, hôm qua, từ nhiều thế kỷ trước. Hay bóng dáng, hồn vía chúng ta tự kiếp nào chẳng biết, đang chờ những nụ hôn về tái hiện thế gian...

  • Thu Nguyệt - Từ Nguyên Tĩnh - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Sĩ Cứ - Nguyễn Xuân Hoa - Vạn Lộc - Đinh Thu - Hoàng Lâm - Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Bình An - Ngô Đức Tiến - Tôn Nữ Thu Thuỷ - Mai Văn Hoan - Trần Ngọc Trác - Quang Huy - Đỗ Văn Khoái - Nguyễn Thánh Ngã - Tôn Phong - Nguyễn Thị Anh Đào - Lại Đăng Thiện - Sơn Thu - Lê Hưng Tiến - Công Nam - Đinh Hạ - Phan Văn Chương - Phan Thành Minh - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Bùi Minh Quốc

  • Thanh Tuyền - Mai Trâm - Trần Anh - Trần Hữu Lục - Hồng Thị Vinh - Hoàng Xuân Thảo - Trương Đăng Dung - Nguyễn Đông Nhật - Phan Trung Thành - Đào Duy Anh - Lê Khánh Mai - Đức Sơn - Nguyễn Thụy Kha - Trần Văn Khởi - Văn Lợi - Bùi Văn Dung - Nguyễn Ngọc Hưng - Lê Phương Thảo - Thanh Tú - Mai Phương - Nguyễn Thanh Xuân - Võ Công Lâm - Trần Ninh Hồ - Nguyễn Hoa - Văn Cầm Hải - Nguyễn Thiền Nghi

  • Đinh Thị Như Thúy - Trần Thị Linh Chi - Tuệ Lam - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Đông Hà - Hồng Hạnh - Châu Thu Hà - Lưu Ly - Thái Hồng - Thanh Tuyền - Chu Vân Thảo - Huỳnh Thuý Kiều

  • NGUYỆT PHẠMTên thật Phạm Thị Ngọc Nguyệt. Sinh 1982 tại Xuân Lộc. Đã có nhiều thơ, bài viết trên các báo, tạp chí Văn nghệ, Phụ Nữ, Thể Thao Văn Hóa, Người Hà Nội...và nhiều tuyển tập khác. Giải thưởng Thơ Bút Mới (báo Tuổi Trẻ 2005).

  • ...người mẹ ngồi chờ con sau tán lá bàng cuối thurơi vào miền tĩnh lặngnhững vết da mồi đo tuổi mẹnhững dòng nước mưa đo nước mắtchảy vào chiều tiễn biệt lặng im...

  • ...Bồng bồngBống bốngBông bông...

  • ...Chỉ trong lá con chim sâu làm tổChỉ trong tim tình yêu kết nụ...

  • ...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...

  • ...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm                                                                         phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi                                                                         mà nhìn bàn chân!...

  • Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.      

  • Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh -  Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến

  • ...Mặc cho đất bận nâu,                       trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu                một khát vọng yên bình...

  • ...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...

  • ...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...

  • ...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...

  • LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...

  • LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.