Thơ Sông Hương 9-2008

15:50 30/09/2008
Nguyễn Trọng Tạo - Tường Phong - Trần Áng Sơn - Nguyễn Thánh Ngã - Ngô Hữu Đoàn - Nguyên Quân - Nguyễn Thành Nhân

NGUYỄN TRỌNG TẠO

Anh ném em lên trời
Tặng Em

đêm nay anh ném em lên trời rồi ngửa tay anh hứng
rơi xuống lòng tay
giọt nước mắt

đêm nay anh ném em xuống biển sâu rồi anh thả câu
vớt lên
bọt biển

đêm nay anh ném em lên giường rồi anh nằm bên
hai tay ôm
bão trắng

đêm nay anh ném nỗi nhớ khỏa thân ra khỏi tóc
thấy bên đời
chuyện cũ đã tân trang…
2k, 8-6-2008

Lục bát ga bay
 
Áo phông câu lục xanh trời
Quần Jeans câu bát cuộn trôi sông dài
Em về từ chốn mây bay
Ùa vào thành phố cuối ngày ấu thơ


Chẳng còn nghe võng ầu ơ
Chẳng căn nhà gỗ xa tơ óng vàng
Lên tầng, thang máy rước nàng
Cây mùa hiện đại xanh sang gối nằm


Em làm câu bát trong chăn
Xe duyên câu lục đính bằng nụ hôn
Mây mưa vần vũ thượng nguồn
Câu thơ nào phải cánh chuồn đậu bay


Anh đi mặc nắng cho ngày
Em về cởi lụa trắng đầy vào đêm
Rượu tình lục bát trào men
Nồng nàn da thịt mùa quên lối về


Tháng Mười lục bát lên xe
Ga bay nước mắt bốn bề chia li
Em mang câu bát bay đi
Anh cầm câu lục lỡ thì xuân qua…
2-12-2007

Taxi

Taxi taxi dọc mi em không kẻ chì mà kẻ bằng sóng biển
Ta muốn taxi mãi qua đêm nay qua biển duyềnh sóng cả qua trời xanh ngút ngát giấc mơ ngày
Taxi qua những bậc cầu thang 202 , 028, 010, 2007 ngập tràn Gió Núi
Taxi vòi sen tắm gội những nẻo đường quá khứ trần ai bụi bặm lại khởi hành trên trắng toát thịt da ánh sáng những đường cong

Bóng đèn cháy. Taxi trôi vào vùng bóng tối huyền bí lạ quen khám phá lửa triệu năm dấu kín
Lửa từ biển trào lên hừng hực dậy thì
Lửa từ núi phun xuống đồng bằng phù sa nham thạch
Taxi tăng dần tốc độ
60, 80, 120 và tăng đến vô cùng…

Anh ơi em chết vì tốc độ
Taxi vẫn taxi
Và tốc độ tăng ra ngoài vô cực
Người lái taxi vào khoảng chân không

Không ai chết cả
Họ đã đến Thiên Đường
Chiếc taxi đã  thành mây thành nắng thành gió thành quên thành nhớ
Chỉ còn họ nằm nhắm mắt bên nhau trên nhung lụa bầu trời…
31.10.2007

TƯỜNG PHONG

Ngó xuống

Mỗi lần em - bước lên thang lầu
tới những bục cuối cùng
hình thời gian xoáy ốc
quay đầu lại từ trời cao
em nhìn anh dưới đất
trước khi bước hẳn vào thân tàu đóng kín
giờ chia tay bắt đầu

Anh đứng đây - thẳm thẳm hành lang dài
giữa phi trường hồng
dựng bằng những cột đá cứng
cổ thành phế tích hoang vu
không có gió mà tư bề lốc nổi

không có mây mà tư bề trắng bay
không có người đi mà anh vẫn buồn
không có trời xanh mà anh vẫn đợi
không có phép mầu mà trái đất quay lại nửa vòng
em không ngoái lại mà em vẫn thấy

Anh đứng đây - thẳm thẳm hành lang dài
giữa phi trường hồng
đường bay vạch bằng chữ đỏ
khắc vào tim anh u minh
không có bình minh không có hoàng hôn
không có mặt trời không có mặt trăng
không có mùa thu và rụng lá
không có thời khắc và nhọc nhằn
không có người đi và kẻ ở
chỉ có đứng đây - anh
thẳm thẳm hành lang dài
giữa phi trường hồng
đường bay vạch bằng máu đỏ
khắc vào tim anh u minh
giã biệt em - giã biệt tất cả
cầm bằng như dòng thời gian xanh không có cây cầu đen
ghi nụ cười em óng ánh
cầm bằng như dòng thời gian xanh không có lửa đèn
ghi dấu chân em lầm lội
những vệt bùn hiền lành sáng chói
cầu vồng bảy sắc bắc qua anh
từ trời cao em ngó xuống

TRẦN ÁNG SƠN

Ngụ ngôn của sao

Không phải những gì lấp lánh
như em nhìn anh
sóng sánh một điều gì
một chút rực rỡ của buổi sáng
một chút huy hoàng của chiều tà
một chút tro than của bóng đêm
nói đi em
điều nào có thật
như em hư ảo trong anh
để tan đi như một ánh sao bạc thếch
chỉ có hơi thở dài bay ngược chiều gió
phả vào đời anh chín đỏ u mê.

NGUYỄN THÁNH NGÃ

Ngày chớm nở

Trong ổ đêm
ngày chớm nở
mỏng mảnh

vòm trời còn nến đỏ
những giọt đọng trên cánh lan hài
in dấu nhón tinh khôi

vừa đậm vừa nhạt
dồn thật nhẹ cho tiếng gõ của tia nắng
cũng đủ mở sương mù đôi chút

chợt hiện khuôn mặt em
thông điệp của ngày huyên động
gối đầu lên ban mai
nghe cái nhìn trìu mến

ngập tràn tiếng chim, len lỏi qua nách lá
chảy suốt con đường
ngày đang chạm vào nơi mong manh nhất của non tơ

có thể nhìn thấy ngày mới xù lông
trong vỏ trứng mặt trời
hay chỉ là tiếng sớm trên dây rung…

vang thức
mãi


NGÔ HỮU ĐOÀN

Đêm qua

đêm qua
sau những chiều âm u và giông gió
một đêm trăng lung linh
một vũng nước tàn dư
in hình nghiêng dáng liễu
chợt nhớ về xa xưa
hoang vắng đời mình
chợt thấy hôm nay
nghi ngờ ngộ nhận
em đứng đó bao giờ
hạ thấp mình… nhìn ta
ta có em từ sau bão bùng tan tác
ngửa lòng mình hứng lấy bóng dáng em


mai đây
nắng lên và gió thoảng
em reo vui giữa đời lồng lộng
ta hội tụ nỗi niềm
gom dần bóng em
về với đất

âm thầm
yêu em…


những con loăng quăng
hóa thân từ tình yêu trong mùa ngắn hạn
cháy bỏng mình nằm chết giữa hoang sơ
như những lời tình thơ
em đọc chiếu lệ thoáng qua
thảng thốt vì nỗi đời, thân phận
chết lặng câm trong lòng giấy!


NGUYÊN QUÂN

Về những chiếc ghế
                            
Tặng Ngọc

Những chiếc ghế gãy chân nằm dài trong đêm
bụi và nỗi buồn bám dày trên mặt
đêm không còn ai đến
chỉ bóng ma quá khứ bủa vây
tôi biết bây giờ ngày thật ngắn
từng giấc mơ lụi tàn
trong trái tim già nua
bắt đầu bong lóc lớp sơn tiền kiếp

Đêm không có sự cô đơn tái hiện
khi quanh đời tất cả là hoang vu
chút men rượu màu hồng
sót lại từ buổi tiệc cuối cùng
cũng thẫm đen màu máu
và lũ ruồi nhặng đã ăn mòn dĩ vãng
cũng không còn gì để trở về

Đó là những gì em biết về tôi
về chiếc ghế gãy chân nằm dài
trong quá khứ thừa mứa của một đời người.
                                                SG- O7- 2008

NGUYỄN THÀNH NHÂN

Khoảng trống

Đôi khi tôi ngồi nhớ
bức tường
trong căn phòng xưa lộng gió
Những nét vẽ thời nhỏ dại
Những con ngựa năm chân
Những con voi lùn
Những bông cúc không bao giờ héo úa
Những nét ngây ngô
những nét mơ hồ
những đường cong, đường xiên và đường gấp khúc
gập ghềnh
như chính cuộc đời tôi…

Trên tường có một khoảng trống
Tôi để dành cho một giấc mơ
Cô công chúa nhỏ
còn nằm ngủ đâu đó, rất xa
Bên những hoa hồng bạch và những ngọn nến đã tắt
Chàng hiệp sĩ với thanh gươm gỗ
Đêm đêm chiến đấu với những con cọp có cánh
những con sói, những bà tiên ác có râu
và những con nhện khổng lồ màu đỏ…

Toà lâu đài xưa
Và nàng công chúa nhỏ
Vẫn xa xôi trong những giấc mơ
chưa bao giờ tôi gặp…

và trên tường thời gian ngả màu xám
Tôi thấy có một khoảng trống
Thẫm lại vì chờ mong

Giấc mơ tôi đã lịm chết âm thầm…


(nguồn: TCSH số 225 - 11 - 2007)

 

 

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Những con sóng không nơi khởi đầu, không hồi kết thúcdồn đuổi nhau đầy ắp biển ngoài kiatự vỡ mình ra, tự thu về nguyên vẹnTa biết lắm biển ơi, người chẳng đau khổ bao giờ...

  • Vi Thuỳ Linh - Tôn Phong - Mai Văn Phấn - Nguyễn Sĩ Cứ - Phan Trung Thành - Nguyễn Đăng Việt - Nguyễn Đông Nhật - Lê Hưng Tiến - Phạm Dạ Thủy - Vũ Thị Khương - Vương Sĩ Ca

  • Nguyễn Khoa Điềm - Khaly Chàm - Hoàng Vũ Thuật - Phùng Tấn Đông - Từ Dạ Thảo - Phạm Nguyên Tường - Nguyễn Thiền Nghi - Lê Tấn Quỳnh - Lam Hạnh  - Trương Nam Hương - Nguyễn  Trung  Bình  - Nguyễn Nhật Nam - Trịnh Bửu Hoài - Bùi Phan Thảo - Văn Công Hùng - Viêm Tịnh - Lê Ngã Lễ  - Nguyễn Hồng Hạnh

  • Công Nam - Đông Trình - Huỳnh Minh Tâm - Đào Duy Anh - Văn Hữu Tứ - Nguyễn Đông Nhật

  • Viêm Tịnh - Nguyễn Thị Hồng Ngát - Văn Công Hùng - Lê Tấn Quỳnh - Trần Anh - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Thị Huê - Đặng Hùng Thương - Đức Sơn - Trần Ninh Hồ

  • TRỊNH THỊ THANH TUYỀNLTS: Sinh 21-3-1984 tại Yên Định, Thanh HoáTốt nghiệp trường Cao đẳng Văn hoá Nghệ thuật Nha TrangHiện là giáo viên dạy Âm nhạc ở Trường THCS Nguyễn Trọng Kỷ, Cam Linh, Cam Ranh, Khánh Hoà.

  • LÊ VĨNH TÀISinh năm 1966Hội viên Hội Văn nghệ Đăk Lăk

  • Nguyễn Khoa Điềm - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Đông Nhật - Từ Nguyên Tĩnh - Lê Hưng Tiến

  • TRẦN KIM HOASinh năm: 1966 tại Hà TĩnhHiện sống và làm việc tại Hà NộiHội viên Hội Nhà văn Việt Nam

  • MAI TRÂMLGT: Tên thật là Mai Quý Trâm, sinh năm 1983 tại Cam Ranh, Khánh HoàDo mê thơ mà trượt đại học (tác giả tâm sự thế!)Và có lẽ do trượt đại học mà thơ Mai Trâm phóng túng ngoài đường biên sở học. Cũng như những cây bút thế hệ 8X khác, thơ Trâm mênh mang cảm xúc và bềnh bồng trí tuệ...Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ mới của chị.

  • Dư Thị Hoàn - Vi Thuỳ Linh - Hà Châu Anh - Trần Thị Bích Liên - Phạm Tấn Hầu - Nguyễn Phước Loan - Đỗ Hàn - Inrasara - Đào Duy Anh - Phan Văn Chương - Lê Ái Siêm - Văn Lợi - Lại Đăng Thiện - Ngô Minh - Nguyên Quân - Nhụy Nguyên  

  • Nguyễn Khắc Thạch - Hồng Thị Vinh - Mai Thìn - Đức Sơn - Nguyễn Thanh Tú - Nguyễn Trọng Bính - Lê viết Xuân - Nguyễn Hồng Oanh - Công Nam - Bùi Tuyết Nhung - Nguyễn Văn Học - Châu Thu Hà - Phạm Ngọc Tuý - Nguyễn Quốc Việt - Nguyễn Thiền Nghi- Vũ Soạn

  • TRẦN SỸ KHÁNGSinh năm: 1949Quê: Làng Ba Nghè, Xứ Phuống, Thanh Giang, Thanh Chương, Nghệ An.Đại tá. PGS-TS Vật lýHiện công tác tại Viện Công Nghệ Bộ Quốc PhòngHội viên Hội Nhà văn Hà Nội

  • Tôn Phong - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Thị Hợi - Lưu Ly - Lê Ngã Lễ - Thu Nguyệt    

  • ...Có thể sông Hương chảy vì những giấc mơCó thể vì giấc mơ mà Ngự Bình hoá núiCả tiếng dạ lành hiền bên bờ Phu Văn Lâu kia vì giấc mơcũng nhuốm chút  bùi ngùi...

  • ...Người đàn ông cưới                   ba khuôn mặtHốc hác tiềnkiêu ngạo tài giả dối hạnh phúc...

  • Phạm Trung Kiên - Dư Thị Hoàn - Nguyễn Thánh Ngã - Vũ Thị Khương - Đinh Thị Như Thuý - Đào Trung Việt - Đoàn Văn Mật - Văn Lợi - Nhất Lâm - Nguyễn Sông Bồ - Hướng Dương  

  • Chỉ với một sợi dây thừng lơ lửng trên không: một cuộc đời trải ra quanh đó, từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành và cho tới lúc về già.“Dòng đời” là một cuộc trò chuyện nghệ thuật giữa người phụ nữ với chiếc dây thừng- bạn đồng hành duy nhất trong suốt cuộc đời của cô- cả khi người diễn viên tài hoa cuộn mình trên dây hay khi bị nó cuốn theo cho đến điểm cuối của dòng đời- điểm tận cùng của sợi dây thân phận. Nguyễn Xuân Hoa - Đức Sơn - Nguyễn Thiền Nghi - Mai Văn Phấn - Thạch Quỳ - Lê Mai - Vân Anh - Lê Hưng Tiến

  • NGUYỄN THỊ YẾNHọ tên: Nguyễn Thị YếnSinh ngày: 12-07-1987Quê:  Phú Bình - Thái Nguyên

  • Phan Đạo - Nguyễn Quang Hà - Phạm Tấn Hầu - Vũ Hồng - Trần Dzạ Lữ - Ngô Thị Hạnh - Vương Kiều - Ngô Minh - Trần Hữu Lục