Nguyễn Khoa Điềm - Nguyễn Khắc Thạch - Trần Tịnh Yên - Trần Văn Liêm
Tác phẩm "Nhân Gian Muôn Màu" của HS Đặng Mậu Tựu
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Thở trong mùa đại dịch
Dịch bệnh cho thấy mạng người có lúc thật rẻ
Cao hai mét vẫn có thể chết vì chẹt cổ không thở được.
Lại có người được rót từng lít không khí qua máy thở
Khởi động lại từng tế bào.
Ta thấy đứa trẻ sơ sinh hớp ngụm không khí đầu tiên
Có đủ ô nhiễm và hy vọng.
Ta thấy đôi mắt người mẹ già sau khuôn mặt che kín
Đang sắp hàng nhận gạo.
Ta thấy những đường phố thật vắng
Nghẹt thở mùa phim viễn tưởng quay chậm.
Nhưng một đất nước với những mạch máu dưới lớp da vàng
Vẫn đập lên hung dữ từng nhịp thở.
Cuộc sống đâu dễ bó tay
Cho dù chỉ một hơi thở.
2020
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Vô vi
không có hình có thấy
không có tiếng có nghe
không có bóng có biết
tịch mịch cõi đi về
không có hình không thấy
không có tiếng không nghe
không có bóng không biết
diệu hữu vòng ngộ mê
Thiên nhiên
Dù cõi sống cao hơn
mặt đất vẫn song hành cõi chết
dù cánh bay là con đẻ của bầu trời
bầu trời vẫn mở sự bay
cho cả những gì không có cánh...
TRẦN TỊNH YÊN
Rừng trắng
Ngày cơn mưa nghỉ ốm
đàn bò rời đám cháy rừng
đi ngang con đường đã khô héo ở bên kia ráng chiều
Em ngồi gỡ mùi thực bì ra khỏi giác quan lũ bướm đêm
ngày về đưa tang cây phong lữ
Nơi này rừng đã chết
Bồ công anh đã rời đi
Và mùi lá bạch dương cũng đã rời đi
Chỉ còn những thảo mộc khuyết tật
Những cơn gió bị bạo hành
nằm phẳng lặng dưới vòm trời cạn nước
Đêm đặc quánh mùi man dại
có bóng chim loay hoay về làm tổ trên da thịt một thác nước
Con mèo hoang quay lại tìm con non
khóc òa trên quê quán
Thèm nghe tiếng thu trả lá xuống mặt hồ
tiếng trở mình của con vượn non trên đồi mận
một ngày buồn như thoi đưa...
TRẦN VĂN LIÊM
Rong rêu nguồn cội
ngày không dài
như em tưởng?
để gió ăn nhẵn từng khúc sông
tôi về mượn móng tay em
bóc nắng
bày ra một bữa tiệc mưa đồng
rắc lên cho đầy tuổi thơ tôi những ăn năn và ngộ dại
miệt mài bơi ngược nhánh thác thời gian...
tơ tưởng chi đôi mắt thiếu nữ Bồn Phố
lạnh lùng mi cong
chưa buồn khép nỗi niềm ảo mộng
vay tuổi sơ sinh
trả nợ cuộc trang đài
trả cho người một vạt cò rộng cánh
bay vào khúc ru mỏng mảnh tơ trời
trả bốn tao nôi nỗi sờn dây dợ
treo chiếc cầu vồng bảy sắc đong đưa
ngày không dài như con đường về cội
lá rụng tàn khuya mỏi bước chân đồi
ôm tiếng chim non rơi mở lòng ấp ủ
hòa điệu nhạc rừng
nghẹn họng suối khe
rồi rong rêu sẽ xanh xao sỏi đá
em hãy về ngồi yên lặng dưới sâu kia
cùng tôi soi mặt vào hạt sương đơm trên lá
sẽ thấy ngày cũng hư
không
như
đời
ta...
(TCSH377/07-2020)
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...