Thơ Sông Hương 06-2009

09:31 09/07/2009
Đoàn Lê - Đông Triều - Nguyễn Đông Nhật - Từ Hoài Tấn - Hồng Vinh

(Ảnh: Internet)


ĐOÀN LÊ


Sông Hương lấp lánh

Ô dòng Hương lấp lánh của ta,
Mi đuổi theo điều chi
            chảy hoài không mỏi mệt?
Hay mi đánh thức niềm vui đã từng cạn kiệt,
Để một dòng tươi lấp lánh tình yêu?

Ta, người lái đò ngang, qua lại sớm chiều.
Soi bóng mình giữa dòng trong nghiệt ngã.
Mi đã mang theo cái bóng rách bươm của ta
                                    ra biển cả.
Và sóng… và bão tố.
Trong thinh không vang động sấm rền,
Ta cùng mi tan thành ngàn bọt biển bay lên…

Ô dòng sông lấp lánh ngày đêm,
Nơi cất giữ tiếng ru các nàng tiên cá,
Dẫu biết chuyện cổ tích là thứ hàng đắt giá,
Ta vẫn mong có một dòng sông
riêng chảy cho mình…

Ô dòng sông lấp lánh ngày đêm,
Nơi ta đằm mình gột những tháng năm vô nghĩa.
Thì thầm bên tai ta… thì thầm mê hoặc thế!
Mi âu yếm xanh, xanh mướt tận đáy lòng!

Ta ước làm ngọn đèn sao lạc giữa dòng trong,
Lênh đênh mãi
                        Rồi chìm vào giấc ngủ.
Trôi theo mi tới tận chốn vô cùng…
                                    Huế
                                                4-2009



ĐÔNG TRIỀU

Cánh đồng

Không có lấy một người để gọi
Làm gì thấy được mái tóc của biểu hiện chót chóp tinh anh
Tôi xòe tay dưới gợn nước tỏa hiền lành
Con cá nhảy vọt vòng cung quả đất
Nhìn thấy mình biến mất
Gió đồng rần rật triền miên

Cánh đồng lúa chín vùi ngút nỗi cô đơn
Che giấu dưới tầng hạt chắc những niềm vui tứa máu
Tôi bỏ mẹ đi những ngày mưa giông cũ
Tôi bỏ em đi theo áo mão phiêu bồng
Một mùa lúa nữa đơm bông
Một mùa gió lã cánh đồng khổ đau

Chẳng nói gì nhau!
Chẳng hẹn gì nhau!
Tôi như con chuột rúc nhanh giữa đồng hoang tìm sợi tơ lóe sáng
Chưa ra tới được bờ đê đất chắn
Chưa ra khỏi được mù mờ lá rậm
Ngoảnh nhìn thương xót bước chân đi
Than một tiếng buồn nhói rụng lá quê

Cánh đồng mùa lúa về
Gió lại rần rật như đưa tôi lướt giữa đại ngàn no ấm
Bất thần em ở đâu trở về ám ảnh
Đôi mắt buồn thăm thẳm cơ man
Ấn tượng lúa, ấn tượng làng
Tuồng như chưa thấy địa đàng nở hoa

Trên cánh đồng ráo hoảnh phù sa
Lúa gặt hết người ta đốt đất
Trong làn hương len lỏi lên trời điều phụ bạc
Người yêu trở về sau loạn lạc tình nhân
Tiếng lách cách nổ từ trong lùm lau sậy
Đàn chim trời vụt rớt những buồn thương…


NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

Tháng Tư

Những đám mây buổi chiều ẩm ướt
chưa tan ra. Tiếng sấm còn xa.
Sự nồng nhiệt đè nén trên mặt người
di động dưới hàng hiên trắng xám.

Và ánh sáng pha trộn sắc chì
chậm rãi tích tụ trong không khí.
Như lớp bụi lâu ngày không quét
trên tất cả lòng ngóng trông mỏi mệt.

Những đường nhựa chảy mềm ra, không biết đợi chờ ai
chẳng buồn cuốn người và xe vào lòng nữa.
Nhưng bên ngoài thành phố, những đường đất
sắp bắt nhịp, dù khô héo lời ca.

Và đầu hôm có ánh chớp
Ai cũng biết sẽ báo hiệu điều gì.
Nhưng đến nửa đêm, vài tiếng lộp bộp
bị hút mất trong hơi ẩm nặng nề.

Tháng tư. Nằm giữa sự chuyển dạ.
Đừng thất vọng, hỡi giấc ngủ muộn màng.
Dẫu sao, mọi việc sẽ bắt đầu:
trong bóng tối mây đang tan.


TỪ HOÀI TẤN

Khi chia tay

vào những đêm khuya khi vầng trăng không còn
sao hôm dần biến mất
anh tìm em trong bóng mây qua
đôi mắt em ẩn chứa niềm bí mật

khi cuộc tình ta không còn lối quay lui
không còn chỗ cho sự hoài niệm quá khứ
anh đã từng tặng em bài thơ tình
nói về hai đường song song theo định lý thuận
sẽ chẳng bao giờ gặp nhau
nhưng em ơi
giữa không gian tình chúng ta
không bao giờ có đường thẳng nào cả
mọi ví von chỉ là giả tưởng

có những nơi để chúng ta ngồi
có những nơi chúng ta đứng
và đôi khi một vài nơi khác chúng ta nằm
bên nhau
nhưng chưa bao giờ nói với nhau
về một điều gì cả về tình yêu

có phải cuộc sống em và anh
đã làm tất cả những tình cảm thật bị che dấu
hạnh phúc được cân đo
thực tế đời trần trụi
“em sẽ cùng anh sẽ sống ra sao
anh sẽ cùng em sẽ về nơi đâu
và chúng ta sẽ được những gì?”
em ơi
sự thật là nếu có một tình yêu
sẽ chẳng ý nghĩa nào để giải thích

mỗi ngày khi bắt đầu
từ rất sớm canh khuya ta thức dậy
trong khu vườn nhà nhỏ nhoi những chậu kiểng chờ một mùa hoa
ánh sáng của một ngày sắp tới
em của một ngày đã qua
tình yêu của ta một ngày lại thức
để ta vẫn viết những lời ngợi ca
bài thánh thi về cuộc sống
chúng ta được mơ tưởng về nhau
cũng là điều hạnh phúc.


HỒNG VINH

Hãy tin

Hãy cứ tin
Mỗi dấu lá cuối mùa vừa rơi rụng
Sẽ là một chồi bông
Chỉ là tiếng rơi khẽ sau cơn gió nhẹ
Như tiếng thở dài của giọt lệ đêm
Rơi thầm trong đêm vắng
Cho những muộn phiền không hề báo trước

Hãy cứ tin
Giữa muôn ngàn tinh tú trên bầu trời thăm thẳm
Lấp lánh không thôi
Một vì sao số mệnh
Trời không xa. Đất đá thật gần
Nhưng sao bước chân cứ chờn vờn hơ hỏng
Tưởng đã nhạt từng con nắng. Cạn từng cơn mưa
Trái tim tưởng chừng tắt thở
Ngưng lại tận cùng nỗi chết trong tưởng tượng
Nỗi chết vô vọng cuộc truy lùng
Đâu là nỗi có. Đâu là niềm không
Vẽ ra một biên giới
Cho ta
Tự giới hạn. Tự vô cùng
Tự chôn chặt. Tự bung thoát
Tự chìm lỉm. Tự ngân rung
Tự nhu cầu. Tự áp lực
Tự hào phóng. Tự khiêm cung
Khuôn mặt nào cũng đáng yêu
Dáng dấp nào cũng trân quý.

(244/06-09)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Một tiếng thôi mà bao hàm cả cộng đồng dân tộc, cả xứ sở thân yêu với đồng lúa cánh cò, với núi non điệp trùng và rừng vàng biển bạc, những người vợ thương chồng tạo vóc dáng vọng phu.

  • (Gửi nhà thơ L.M.T)Em tìm trong lá một vầng trăng xaEm tìm trong cỏ bóng chiều vừa qua.

  • Đợi tắt mặt trờiĐêm không trăng ta lầm lũi bước sóng đôi với biểnXa khơi thăm thẳm màn đen

  • Tôi vấp ngã vào ban mai trong trẻoNước sông Hương xanh rười rượi tháng tưMưa đầu hạ, sấm chớp chừng vội vãCơn gió hoang lạ lẫm bước tôi về

  • LTS: Thanh Thảo tên thật là Hồ Thành Công, sinh 12 - 3 - 1946 tại Mộ Đức Quảng Ngãi. Tốt nghiệp khoa ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội 1969, vào bộ đội, làm báo ở Đài tiếng nói VN, đi chiến trường bộ cuối năm 1970. Là phóng viên chiến trường, ở Ban binh vận R. Sau giải phóng về trại sáng tác Quân khu 5, sau đó giải ngũ, về Hội Văn nghệ Nghĩa Bình và Hội Văn nghệ Quảng Ngãi. Hội viên Hội nhà văn, ủy viên Hội đồng Thơ Hội Nhà văn Việt . Đã in hơn 10 tập thơ và trường ca. Hai lần nhận giải thưởng của Hội Nhà văn Việt cho hai tập thơ “Dấu chân qua trảng cỏ” và trường ca “Những ngọn sóng mặt  trời”. Giờ vẫn làm thơ chơi và viết báo kiếm sống.

  • LTS: Trần Chấn Uy sinh năm 1957, tại Đức Thọ, Hà Tĩnh, hội viên Hội Nhà văn Việt . Anh là một nhà thơ trẻ đã có 5 tập thơ ra mắt bạn đọc. Trần Chấn Uy đi khắp nơi, say mê với cái mình đã chọn, diễn đạt nó với nhiều cung bậc. Tìm kiếm chân lý và cái đẹp để đưa vào thơ, với tấm lòng bao dung, nhân hậu, dưới góc độ nào, giọng thơ Trần Chấn Uy cũng chân chất, mộc mạc, nồng ấm. Nhà thơ Trần Chấn Uy hiện nay công tác ở Đài Truyền hình Khánh Hoà.

  • LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.

  • LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.

  • LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng

  • Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông  Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện

  • Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội

  • Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê

  • Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề

  • Ba bông hoa mang đêm phi qua                                             vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông

  • Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội

  • Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.

  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi