Thơ Sông Hương 06-2009

09:31 09/07/2009
Đoàn Lê - Đông Triều - Nguyễn Đông Nhật - Từ Hoài Tấn - Hồng Vinh

(Ảnh: Internet)


ĐOÀN LÊ


Sông Hương lấp lánh

Ô dòng Hương lấp lánh của ta,
Mi đuổi theo điều chi
            chảy hoài không mỏi mệt?
Hay mi đánh thức niềm vui đã từng cạn kiệt,
Để một dòng tươi lấp lánh tình yêu?

Ta, người lái đò ngang, qua lại sớm chiều.
Soi bóng mình giữa dòng trong nghiệt ngã.
Mi đã mang theo cái bóng rách bươm của ta
                                    ra biển cả.
Và sóng… và bão tố.
Trong thinh không vang động sấm rền,
Ta cùng mi tan thành ngàn bọt biển bay lên…

Ô dòng sông lấp lánh ngày đêm,
Nơi cất giữ tiếng ru các nàng tiên cá,
Dẫu biết chuyện cổ tích là thứ hàng đắt giá,
Ta vẫn mong có một dòng sông
riêng chảy cho mình…

Ô dòng sông lấp lánh ngày đêm,
Nơi ta đằm mình gột những tháng năm vô nghĩa.
Thì thầm bên tai ta… thì thầm mê hoặc thế!
Mi âu yếm xanh, xanh mướt tận đáy lòng!

Ta ước làm ngọn đèn sao lạc giữa dòng trong,
Lênh đênh mãi
                        Rồi chìm vào giấc ngủ.
Trôi theo mi tới tận chốn vô cùng…
                                    Huế
                                                4-2009



ĐÔNG TRIỀU

Cánh đồng

Không có lấy một người để gọi
Làm gì thấy được mái tóc của biểu hiện chót chóp tinh anh
Tôi xòe tay dưới gợn nước tỏa hiền lành
Con cá nhảy vọt vòng cung quả đất
Nhìn thấy mình biến mất
Gió đồng rần rật triền miên

Cánh đồng lúa chín vùi ngút nỗi cô đơn
Che giấu dưới tầng hạt chắc những niềm vui tứa máu
Tôi bỏ mẹ đi những ngày mưa giông cũ
Tôi bỏ em đi theo áo mão phiêu bồng
Một mùa lúa nữa đơm bông
Một mùa gió lã cánh đồng khổ đau

Chẳng nói gì nhau!
Chẳng hẹn gì nhau!
Tôi như con chuột rúc nhanh giữa đồng hoang tìm sợi tơ lóe sáng
Chưa ra tới được bờ đê đất chắn
Chưa ra khỏi được mù mờ lá rậm
Ngoảnh nhìn thương xót bước chân đi
Than một tiếng buồn nhói rụng lá quê

Cánh đồng mùa lúa về
Gió lại rần rật như đưa tôi lướt giữa đại ngàn no ấm
Bất thần em ở đâu trở về ám ảnh
Đôi mắt buồn thăm thẳm cơ man
Ấn tượng lúa, ấn tượng làng
Tuồng như chưa thấy địa đàng nở hoa

Trên cánh đồng ráo hoảnh phù sa
Lúa gặt hết người ta đốt đất
Trong làn hương len lỏi lên trời điều phụ bạc
Người yêu trở về sau loạn lạc tình nhân
Tiếng lách cách nổ từ trong lùm lau sậy
Đàn chim trời vụt rớt những buồn thương…


NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

Tháng Tư

Những đám mây buổi chiều ẩm ướt
chưa tan ra. Tiếng sấm còn xa.
Sự nồng nhiệt đè nén trên mặt người
di động dưới hàng hiên trắng xám.

Và ánh sáng pha trộn sắc chì
chậm rãi tích tụ trong không khí.
Như lớp bụi lâu ngày không quét
trên tất cả lòng ngóng trông mỏi mệt.

Những đường nhựa chảy mềm ra, không biết đợi chờ ai
chẳng buồn cuốn người và xe vào lòng nữa.
Nhưng bên ngoài thành phố, những đường đất
sắp bắt nhịp, dù khô héo lời ca.

Và đầu hôm có ánh chớp
Ai cũng biết sẽ báo hiệu điều gì.
Nhưng đến nửa đêm, vài tiếng lộp bộp
bị hút mất trong hơi ẩm nặng nề.

Tháng tư. Nằm giữa sự chuyển dạ.
Đừng thất vọng, hỡi giấc ngủ muộn màng.
Dẫu sao, mọi việc sẽ bắt đầu:
trong bóng tối mây đang tan.


TỪ HOÀI TẤN

Khi chia tay

vào những đêm khuya khi vầng trăng không còn
sao hôm dần biến mất
anh tìm em trong bóng mây qua
đôi mắt em ẩn chứa niềm bí mật

khi cuộc tình ta không còn lối quay lui
không còn chỗ cho sự hoài niệm quá khứ
anh đã từng tặng em bài thơ tình
nói về hai đường song song theo định lý thuận
sẽ chẳng bao giờ gặp nhau
nhưng em ơi
giữa không gian tình chúng ta
không bao giờ có đường thẳng nào cả
mọi ví von chỉ là giả tưởng

có những nơi để chúng ta ngồi
có những nơi chúng ta đứng
và đôi khi một vài nơi khác chúng ta nằm
bên nhau
nhưng chưa bao giờ nói với nhau
về một điều gì cả về tình yêu

có phải cuộc sống em và anh
đã làm tất cả những tình cảm thật bị che dấu
hạnh phúc được cân đo
thực tế đời trần trụi
“em sẽ cùng anh sẽ sống ra sao
anh sẽ cùng em sẽ về nơi đâu
và chúng ta sẽ được những gì?”
em ơi
sự thật là nếu có một tình yêu
sẽ chẳng ý nghĩa nào để giải thích

mỗi ngày khi bắt đầu
từ rất sớm canh khuya ta thức dậy
trong khu vườn nhà nhỏ nhoi những chậu kiểng chờ một mùa hoa
ánh sáng của một ngày sắp tới
em của một ngày đã qua
tình yêu của ta một ngày lại thức
để ta vẫn viết những lời ngợi ca
bài thánh thi về cuộc sống
chúng ta được mơ tưởng về nhau
cũng là điều hạnh phúc.


HỒNG VINH

Hãy tin

Hãy cứ tin
Mỗi dấu lá cuối mùa vừa rơi rụng
Sẽ là một chồi bông
Chỉ là tiếng rơi khẽ sau cơn gió nhẹ
Như tiếng thở dài của giọt lệ đêm
Rơi thầm trong đêm vắng
Cho những muộn phiền không hề báo trước

Hãy cứ tin
Giữa muôn ngàn tinh tú trên bầu trời thăm thẳm
Lấp lánh không thôi
Một vì sao số mệnh
Trời không xa. Đất đá thật gần
Nhưng sao bước chân cứ chờn vờn hơ hỏng
Tưởng đã nhạt từng con nắng. Cạn từng cơn mưa
Trái tim tưởng chừng tắt thở
Ngưng lại tận cùng nỗi chết trong tưởng tượng
Nỗi chết vô vọng cuộc truy lùng
Đâu là nỗi có. Đâu là niềm không
Vẽ ra một biên giới
Cho ta
Tự giới hạn. Tự vô cùng
Tự chôn chặt. Tự bung thoát
Tự chìm lỉm. Tự ngân rung
Tự nhu cầu. Tự áp lực
Tự hào phóng. Tự khiêm cung
Khuôn mặt nào cũng đáng yêu
Dáng dấp nào cũng trân quý.

(244/06-09)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ...Mặc cho đất bận nâu,                       trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu                một khát vọng yên bình...

  • ...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...

  • ...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...

  • ...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...

  • LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...

  • LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.

  • Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan

  • ...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...

  • Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn  - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga

  • Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy…               *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh

  • Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...

  • khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...

  • ...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...

  • Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng

  • ...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...

  • ...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...

  • Mai Văn Phấn - Hoàng Chinh Nhân - Lê Huỳnh Lâm - Ngô Thiên Thu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Hoa - Hoàng Nguyệt Xứ - Lê Hưng Tiến - Phạm Xuân Trường - Ngô Công Tấn - Từ Hoài Tấn - Văn Lợi - Quang Tuyến - Nguyễn Loan - Lê Vĩnh Thái - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý

  • HUỲNH THÚY KIỀUHọ và tên: Huỳnh Thuý Kiều; Cầm tinh con Ngựa - 1978Bút danh: Hoa Đồng Nội. Nơi làm việc: Nhà xuất bản Phương Đông tỉnh Cà MauĐã có tuỳ bút, tản văn, đặc biệt là thơ đăng trên các báo Trung ương và địa phương. http://huynhthuykieu.vnweblogs.com

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀOSinh năm: 1979Quê quán: Hà TĩnhTốt nghiệp khoa Ngữ văn Đại học Khoa học HuếHiện là biên tập viên tạp chí Đà Nẵng ngày nayhttp://nguyenthianhdao.vnweblogs.com

  • Trần Thị Huê, sinh năm 1970 ở Hiền Ninh - Quảng Ninh - Quảng Bình. Năm 1997 xuất hiện lần đầu tiên trên tạp chí Nhật Lệ với chùm thơ 3 bài Chiều, Đợi, Cỏ xanh. 5 năm sau chị xuất bản tập thơ đầu tay Sóng vọng. Nhưng phải đợi đến những năm gần đây gương mặt thơ chị mới hiển lộ với những đường nét vụt hiện, gấp khúc. Cái - tôi - cá - thể đã làm giàu thêm mục đích và ý nghĩa sáng tạo nghệ thuật.