Thơ Sông Hương 05-1999

09:26 24/12/2009
Lê Lâm Ứng - Nguyễn Sĩ Cứ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Sơn Nhân - Nguyễn Ngọc Phú - Minh Quang

(Ảnh: Internet)










LÊ LÂM ỨNG


Nỗi buồn của dòng sông

      Lời của những dòng sông biên giới các quốc gia

Từ khai thiên lập địa
Thân phận ta : dòng sông
Đêm ngày mê mải chảy
Giữa đất trời mông lung

Ta trong veo dịu ngọt
Mà đằm nặng phù sa
Ta làm nên sự sống
Cho đôi bờ hiền hòa

Nào đâu ta có biết
Con người chia đôi ta
Thành phần riêng mỗi nước
Buồn vui nghiêng đôi bờ

Nào đâu ta có ngờ
Cái ác lặn giữa dòng
Xé lòng mình ta chảy
Chở nỗi buồn mênh mông

Nỗi buồn bay xám trời
Nỗi buồn lặn đỏ đất
Thành nỗi lo phập phồng

Ơi con người, con người!
Ta chỉ là dòng sông
Đừng bắt ta khắc khoải
Quặn đau chở nỗi buồn


NGUYỄN SĨ CỨ


Phố cổ


Chợt vỡ òa từ trên mái phố
Hòa âm mèo réo gọi bạn tình
Nén tiếng thở dài dưới vòm phố cổ
Thiếu phụ tự mình níu giữ ngày xanh.
                                                     2/99


Tháng Ba


Ta có là ta thuở xưa không
Khi tháng Ba về run run mắt lá
Tâm hồn khép mở thị thành
Ký ức hiện về khói len mái rạ

Bầu bí giờ này đơm hoa
Triền đê rụng đầy sắc đỏ
Cây cầu già nâng tiếng mõ trâu qua
Rét mướt lùi ra phía ngõ

Tháng Ba qua phố
Nghe tiếng khẩn nài
"Chú đánh giày không chú"
Giật mình quen giọng nói người làng
Tháng Ba như người mất máu
                                             2/99


LÊ VIẾT XUÂN


Em và thơ


Đang lành lại vướng vào thơ
Khiến anh lắm lúc thẫn thờ, bâng khuâng
Nàng Thơ đâu đó quẩn quanh
Tìm hoài chẳng thấy... bất thần hiện ra
Người trầm trồ, kẻ xuýt xoa
Nàng Thơ đỏng đảnh như là người dưng
Cuốn theo chiều gió chẳng dừng
Vầng trăng lặn mọc rưng rưng hao gầy
Còn em đó, với anh đây
Chúng mình còn mãi giãi bày với Thơ
Em thì thật, thơ thì mơ
Suốt đời anh mãi bất ngờ vì em.
                                 Huế, Xuân 99


NGUYỄN SƠN NHÂN


Ru hời giấc mộng chữ


Quay lưng về phía người
Từng số đeo gáy sách
Bày hàng trên giá cao
Mãi rút ra từng lá thăm cho quẻ
Thư viện đại học chiều nay
Ngập sân lá bàng rơi không ai dẫm
Cúi xuống những ngựa chiến xõa bờm
Mải mê gặm chữ
Vẫn lặng lẽ cuộc đua người
Chân ghế đặt lên vạch vô hình cuộc chạy
Không nhìn ai bên cạnh
Lắp kính những đôi mắt bươi bới cẳng gà
Xuống đọc xuống nữa
Vực thời gian câm tung tóe
Sâu trong giếng sự nghiệp mỗi đời người
Hun hút tiếng vang hòn sỏi xanh tuổi trẻ
Lật qua lật qua trang
Gió quạt trần đóng hộp
Còn lại với mây chiều
Mắc ngoài hiên mũ áo
Đã khuất rồi...
Bóng ai không đợi nữa
Vĩnh viễn ở lại đó lá bàng khô không chữ
Mười năm sau... lượm đọc một mình
Thư viện ru nôi bốn bề kê gối sách
Nhừa nhựa mắt trường đua
Quầng thâm chữ đêm và ngày khát sữa
Rất tự nhiên
Úp xuống ngủ ngựa bờm say giấc
Sách bỏ màn khuôn mặt trẻ
                                     Huế - 99


NGUYỄN NGỌC PHÚ


Hoàng hôn độc bình


Gót hoàng hôn bỗng quay về bến nhớ
Vết rạn ngày qua khảm ký ức lòng thuyền
Ta dấm rượu ủ vào bếp trấu
Em như là chưng cất mới lên men

Mùa hạ thôi nôi tiếng tre, tiếng trúc
Ta ở bên này lệch phách : "lới lơ..."
Có chú chìa vôi nhúng đuôi vào nhóng nhánh
Con chuồn kim xâu chỉ nối tơ vò

Chiều thong thả rót men vào chiếc bình ký ức
Vấn vít đời ta dây bí, tay bầu
Đêm đông lạnh vầng trăng như lát chanh mới cắt
Mặt trời lên từ miệng bát chiết yêu...
                                               8/1998


MINH QUANG


Soi gương

Giật mình nhìn thấy trong sương
Trên đầu tóc đã điểm sương mất rồi
Tưởng là mãi tuổi đôi mươi
Ai ngờ thấm thoắt bốn mươi nghiệp trần
Vô tình năm tháng trôi nhanh
Đến khi ngẫm lại nửa phần đời qua
Soi gương, bừng chợt tỉnh ra
Má hồng, mỏng phận, phôi pha... Lẽ nào?!
Câu thơ để lại ngày sau
Bây giờ đâu, đã có đâu bên mình
Mải mê... dẫu cuộc hành trình
Gió mưa, nắng hạn, gập ghềnh bước đi
Nghĩ mình rồi có ích chi
Riêng lòng riêng biết, nói gì với ai
Đường xa bền sức bền vai
Nghe trong tâm tưởng gọi hoài ý thơ.

(123/05-99)




 

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ   Cuối sông lơ đãng rượu như mình

  • Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu

  • những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần

  • Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh

  • lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết

  • Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi

  • Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài

  • Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?

  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê