Thơ Sông Hương 04-2021

15:08 06/05/2021


Thai Sắc - Dương Thắng - Nguyễn Thiện Đức - Trần Hạ Vi

Ảnh: internet

THAI SẮC

Chậm

Chậm để biết nơi gần còn xa
Ngắm trọn phiến lá vàng chao cõi rụng
Tia nắng chót của ngày bịn rịn
Đậu mắt phai như bắt gặp lần đầu


Chậm để ngang đời không đụng nhau đau
Nửa câu nói biết nhọc nhằn đầu lưỡi
Sẽ làm tan nỗi buồn
Gieo ngọc trần đượm đất


Chậm để yêu từ trong tâm ghét
Biết lọc tổ xấu xa chút mật ong rừng
Hoa đã nở nhưng hình như hương biếc
Đang hóa thạch đáy hỏa diệm sơn


Chậm để ghé nơi phượt hờ bao chuyến
Chiêm nghiệm đau bên tóc lạc trắng bờ
Đời ngỡ hẹp té ra siêu rộng
Hạt cát buồn phiêu du trọn tứ thơ


Chậm như sông cuối mùa lũ ác
Duềnh lộc vừng đỏ bến sông quê
Trong cơn ngủ ta thấy mình biết thức
Chìm giấc mơ khao khát lối về


Chậm để đếm xuyên mùa tuổi tác
Gặp bóng mình vẫn mộc như cơm
Gần một đời cuồng nhanh theo bão
Nay men về lánh cuối miền hương




DƯƠNG THẮNG

Bóng mẹ

Ai sinh ra điệu dân ca
Để con cò trắng ngỡ là mẹ tôi
Mưa phùn thấm rách áo tơi
Lẻ loi ướt cả quãng đời mẹ đi


Cánh đồng mưa trắng thầm thì
Mẹ như đốm nhỏ loang đi giữa mùa
Đường trơn bùn nhão gió đưa
Bóng tre nghiêng ngả mẹ chưa thấy về


Bóng mẹ cõng bóng con đê
Nặng vai trĩu cả nón mê đội đầu
Cong cong đòn gánh nông sâu
Phía vui vầy phía âu sầu tâm tư


Lúa đương xanh bởi mưa thưa
Phun từng vạt mẩy đòng đưa ngậm phùn
Mẹ còm cõi giữa rét run
Lê nhanh chân bước dính bùn áo nâu


À ơi tìm lại nông sâu
Khom hình bóng mẹ dãi dầu mang theo
Nhớ thương hạt thóc quê nghèo
Gầy gò gió bấc vẫn theo tôi về




Gia đình 4.0

Trong gia đình bốn chấm không
Người đàn ông cách ly mình bằng bản tin thời sự
Người đàn bà chăm chú smart phone
Đếm thế giới riêng năm nghìn người theo dõi
Bọn trẻ xếp lê gô
Điều khiển ô tô, phi thuyền... ra thế giới
Thế giới phẳng mơ hồ


Trong gia đình bốn chấm không
Khu vườn cổ tích bé lại
Cánh diều tuổi thơ bé lại
Một chấm nhỏ
Bay về phía cung trăng


Trong gia đình bốn chấm không
Một hôm, bao ngày... mất điện phố đông
Ánh sáng xanh vụt tắt
Đôi mắt đêm mơ hồ tiếng côn trùng
Sợi nến cựa mình miên man đốm lửa
Bầu trời sáng thật gần ru từng ngôi sao nhỏ
Ánh trăng sáng tỏ
Quyển sách ở trên bàn
Bấy lâu rồi đã ngủ từng trang




NGUYỄN THIỆN ĐỨC

Dã quỳ

đã bắt đầu tạnh đã bắt đầu nắng
đã bắt đầu khô đã bắt đầu hanh
đã bắt đầu hoa đã bắt đầu nụ
từng chùm từng chùm vàng vàng xanh xanh
từng chùm từng chùm tủm tỉm chúm chím


đã bắt đầu nắng đã bắt đầu gió
đã bắt đầu lạnh đã bắt đầu sương
đã bắt đầu nụ đã bắt đầu chớm
từng chùm từng chùm vừa hé vừa nở
chùm chùm bạt ngàn như là sao giăng


đã nườm nượp gió đã hừng hực nắng
đã nghìn nghịt bông đã rừng rực hoa
từng khóm từng vạt từng dải từng thảm
giống như muôn ngàn mặt trời mới nở
giống như muôn ngàn mặt trời bé con


giữa nắng và gió trập trùng mây trôi
giữa rừng và đồi bạt ngàn thảo dã
giữa Pleiku và hoa mênh mông thương nhớ


đã nườm nượp gió đã vàng rực nắng
đã nghìn nghịt bông đã rừng rực hoa…




TRẦN HẠ VI

Nụ cười đồng đen

Nụ cười đồng đen câm lặng
Cô thị tỳ chết đứng cạnh chiếc vò sen
Anh hẳn đã muốn em
cũng nếm một phần đắng cay tủi hờn câm lặng ấy!


Nhào, nặn, hun, sấy
Em là của anh, ngồi ở góc đằng kia
Ngước đôi mắt đẹp nhìn anh - ơ kìa
Thoảng vời vợi nét buồn phảng phất!


Anh yêu em - anh yêu em rất thực
Mãi mãi bên anh có gì sai?
Phóng nét cọ tô cho em cong vút đôi mày
Gieo vần thơ dắt em vào đường luyến ái


Trăm ngàn lần bên anh không sai trái
Vẫn biết em yêu anh - sao lại nét buồn vương?
Cười đi em thời gian chết sững khóe môi hường
Duyên tiền kiếp may được một lần chung bước


Nụ cười đồng đen câm lặng không trầy xước
Vua chúa nào chẳng muốn sở hữu cung phi
Em không muốn - hãy để cho em đi
Con nhạn trắng trên trời vang lừng tự do khúc hát


Chúng ta một mối duyên lầm lạc
Nếu có lai sinh... vẫn chưa chắc đã thành
Gió rít đầy trời chôn ẩn ức câm thinh
Em sẽ giữ gìn mảnh-anh-em tạo tác


Nụ cười đồng đen
trơ khấc đến gai người!



Anh đã nói yêu một người đàn bà

Anh đã nói yêu một người đàn bà
Dưới bóng tường vi đêm qua


Người đàn bà đã đi rất xa
Qua mấy vòng đại dương, năm sáu ngàn châu lục
Đáp một chiếc đĩa bay thần tốc
Kịp sáng nay về ngồi lại bên anh


Nắm lấy một bàn tay
Ô kìa không phải bàn tay
Mái tóc trắng sương khu vườn rụng hết


Con chim sẻ cuối cùng
cướp hơi ấm bay đi



(TCSH386/04-2021)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...

  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong

  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...