Thai Sắc - Dương Thắng - Nguyễn Thiện Đức - Trần Hạ Vi
Ảnh: internet
THAI SẮC
Chậm
Chậm để biết nơi gần còn xa
Ngắm trọn phiến lá vàng chao cõi rụng
Tia nắng chót của ngày bịn rịn
Đậu mắt phai như bắt gặp lần đầu
Chậm để ngang đời không đụng nhau đau
Nửa câu nói biết nhọc nhằn đầu lưỡi
Sẽ làm tan nỗi buồn
Gieo ngọc trần đượm đất
Chậm để yêu từ trong tâm ghét
Biết lọc tổ xấu xa chút mật ong rừng
Hoa đã nở nhưng hình như hương biếc
Đang hóa thạch đáy hỏa diệm sơn
Chậm để ghé nơi phượt hờ bao chuyến
Chiêm nghiệm đau bên tóc lạc trắng bờ
Đời ngỡ hẹp té ra siêu rộng
Hạt cát buồn phiêu du trọn tứ thơ
Chậm như sông cuối mùa lũ ác
Duềnh lộc vừng đỏ bến sông quê
Trong cơn ngủ ta thấy mình biết thức
Chìm giấc mơ khao khát lối về
Chậm để đếm xuyên mùa tuổi tác
Gặp bóng mình vẫn mộc như cơm
Gần một đời cuồng nhanh theo bão
Nay men về lánh cuối miền hương
DƯƠNG THẮNG
Bóng mẹ
Ai sinh ra điệu dân ca
Để con cò trắng ngỡ là mẹ tôi
Mưa phùn thấm rách áo tơi
Lẻ loi ướt cả quãng đời mẹ đi
Cánh đồng mưa trắng thầm thì
Mẹ như đốm nhỏ loang đi giữa mùa
Đường trơn bùn nhão gió đưa
Bóng tre nghiêng ngả mẹ chưa thấy về
Bóng mẹ cõng bóng con đê
Nặng vai trĩu cả nón mê đội đầu
Cong cong đòn gánh nông sâu
Phía vui vầy phía âu sầu tâm tư
Lúa đương xanh bởi mưa thưa
Phun từng vạt mẩy đòng đưa ngậm phùn
Mẹ còm cõi giữa rét run
Lê nhanh chân bước dính bùn áo nâu
À ơi tìm lại nông sâu
Khom hình bóng mẹ dãi dầu mang theo
Nhớ thương hạt thóc quê nghèo
Gầy gò gió bấc vẫn theo tôi về
Gia đình 4.0
Trong gia đình bốn chấm không
Người đàn ông cách ly mình bằng bản tin thời sự
Người đàn bà chăm chú smart phone
Đếm thế giới riêng năm nghìn người theo dõi
Bọn trẻ xếp lê gô
Điều khiển ô tô, phi thuyền... ra thế giới
Thế giới phẳng mơ hồ
Trong gia đình bốn chấm không
Khu vườn cổ tích bé lại
Cánh diều tuổi thơ bé lại
Một chấm nhỏ
Bay về phía cung trăng
Trong gia đình bốn chấm không
Một hôm, bao ngày... mất điện phố đông
Ánh sáng xanh vụt tắt
Đôi mắt đêm mơ hồ tiếng côn trùng
Sợi nến cựa mình miên man đốm lửa
Bầu trời sáng thật gần ru từng ngôi sao nhỏ
Ánh trăng sáng tỏ
Quyển sách ở trên bàn
Bấy lâu rồi đã ngủ từng trang
NGUYỄN THIỆN ĐỨC
Dã quỳ
đã bắt đầu tạnh đã bắt đầu nắng
đã bắt đầu khô đã bắt đầu hanh
đã bắt đầu hoa đã bắt đầu nụ
từng chùm từng chùm vàng vàng xanh xanh
từng chùm từng chùm tủm tỉm chúm chím
đã bắt đầu nắng đã bắt đầu gió
đã bắt đầu lạnh đã bắt đầu sương
đã bắt đầu nụ đã bắt đầu chớm
từng chùm từng chùm vừa hé vừa nở
chùm chùm bạt ngàn như là sao giăng
đã nườm nượp gió đã hừng hực nắng
đã nghìn nghịt bông đã rừng rực hoa
từng khóm từng vạt từng dải từng thảm
giống như muôn ngàn mặt trời mới nở
giống như muôn ngàn mặt trời bé con
giữa nắng và gió trập trùng mây trôi
giữa rừng và đồi bạt ngàn thảo dã
giữa Pleiku và hoa mênh mông thương nhớ
đã nườm nượp gió đã vàng rực nắng
đã nghìn nghịt bông đã rừng rực hoa…
TRẦN HẠ VI
Nụ cười đồng đen
Nụ cười đồng đen câm lặng
Cô thị tỳ chết đứng cạnh chiếc vò sen
Anh hẳn đã muốn em
cũng nếm một phần đắng cay tủi hờn câm lặng ấy!
Nhào, nặn, hun, sấy
Em là của anh, ngồi ở góc đằng kia
Ngước đôi mắt đẹp nhìn anh - ơ kìa
Thoảng vời vợi nét buồn phảng phất!
Anh yêu em - anh yêu em rất thực
Mãi mãi bên anh có gì sai?
Phóng nét cọ tô cho em cong vút đôi mày
Gieo vần thơ dắt em vào đường luyến ái
Trăm ngàn lần bên anh không sai trái
Vẫn biết em yêu anh - sao lại nét buồn vương?
Cười đi em thời gian chết sững khóe môi hường
Duyên tiền kiếp may được một lần chung bước
Nụ cười đồng đen câm lặng không trầy xước
Vua chúa nào chẳng muốn sở hữu cung phi
Em không muốn - hãy để cho em đi
Con nhạn trắng trên trời vang lừng tự do khúc hát
Chúng ta một mối duyên lầm lạc
Nếu có lai sinh... vẫn chưa chắc đã thành
Gió rít đầy trời chôn ẩn ức câm thinh
Em sẽ giữ gìn mảnh-anh-em tạo tác
Nụ cười đồng đen
trơ khấc đến gai người!
Anh đã nói yêu một người đàn bà
Anh đã nói yêu một người đàn bà
Dưới bóng tường vi đêm qua
Người đàn bà đã đi rất xa
Qua mấy vòng đại dương, năm sáu ngàn châu lục
Đáp một chiếc đĩa bay thần tốc
Kịp sáng nay về ngồi lại bên anh
Nắm lấy một bàn tay
Ô kìa không phải bàn tay
Mái tóc trắng sương khu vườn rụng hết
Con chim sẻ cuối cùng
cướp hơi ấm bay đi
(TCSH386/04-2021)
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.
Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan
...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...
Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga
Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy… *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh
Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...
khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...
...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...
Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng
...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...
...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...
Mai Văn Phấn - Hoàng Chinh Nhân - Lê Huỳnh Lâm - Ngô Thiên Thu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Hoa - Hoàng Nguyệt Xứ - Lê Hưng Tiến - Phạm Xuân Trường - Ngô Công Tấn - Từ Hoài Tấn - Văn Lợi - Quang Tuyến - Nguyễn Loan - Lê Vĩnh Thái - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý