Thơ Sông Hương 04-2004

10:36 30/07/2009
Phạm Xuân Trường - Đức Sơn - Hoàng Quý - Hoàng Niên

Mỵ Châu Trọng Thủy (Ảnh: tuanvietnam.net)

PHẠM XUÂN TRƯỜNG

Truyền thuyết Sơn Tinh Thuỷ Tinh

Giá mà chẳng có Mỵ Nương
Thế gian đâu lắm tai ương đến giờ
Giá ngày ấy chẳng có vua
Thảo dân đâu hoá trò đùa nỗi đau!

Thánh thần lừa miếng hại nhau
Trách chi nhân thế khổ đau kiếp người
Bầy tôi đến thế thì thôi
Mồ cha, mộ mẹ hết trôi lại tìm...

Chỉ vì một chút tình riêng
Nuôi thù chuốc hận triền miên bao đời
Cha này con ấy nối ngôi
Máu dân, xương lính trò chơi thánh thần...

Ngước nhìn lớp lớp phù vân
Người còn “bận” với mỹ nhân trên trời
Chỉ là truyền thuyết thế thôi
Câu thơ tôi bỗng nửa trôi... nửa chìm.
                                                        11/2003


Nhớ...

Chạm môi vào kỷ niệm xưa
Trăng tan thành những giọt mưa luân hồi
Ngang trời đọng tiếng vạc rơi
Em vào thơ bỗng thành lời tri âm

Bồi hồi mõ đổ chuông ngân
Dãi dầu đếm được mấy lần nhớ em
Nỗi buồn vô cớ nhặt lên
Vầng trăng sương giá treo trên cánh rừng

Còn duyên: đem bán ngập ngừng
Để anh mua cái dửng dưng cầm về
Trăng vàng chuốc rượu bùa mê
Gió say nghiêng cả con đê cuối làng

Nhớ em nhớ cũng vội vàng...


Truyền kiếp

Hết bà là đến mẹ tôi
Chiếc đòn gánh gánh cuộc đời... bà trao
Mẹ tôi bước thấp, bước cao
Một đời sấp ngửa lao đao thay chồng

Lũ về lấp ló bờ sông
Oằn lưng cõng cả cánh đồng lên đê
Bão giông bom đạn tứ bề
Còng lưng mẹ quẩy lời thề non sông

Chiều mưa đưa mẹ ra đồng
Chiếc đòn gánh lại rộp phồng vai con...
Hoa gạo chín đỏ bờ sông
Bịm bịp kêu suốt mùa đông kêu về...

Măng non rồi lại thành tre
Vít cong con gái nhà quê chúng mình.


ĐỨC SƠN

Lời ru ngọn lửa

Ta nghiêng gió chọn lời ru ngọn lửa
Ru à em... nồng ấm lửa ngày mai
Ta cứ mặc đêm nay về lạnh giá
Lửa đam mê liu riu cháy thật thà

Dẫu khuya khoắt cửa phòng em chưa khép
Giọt sương môi, tàn tro trắng ủ ta
Vầng hắt sáng em mồi thêm lửa
Lửa, lửa về triệu độ mà em

Ta giấu kín râm ran lửa hát
Hành khúc xanh, lửa nhớ chuyện xanh
Ngày chưa tắt ta giành nhen cho kịp
Con cúi chưa tàn thì thầm lửa miên man

Chợ đời dài có lần xa bếp lửa
Ta xa em đóng băng rượu vô hồn
Vì lỡ chuyến à em... lửa nhỡ
Ta lỡ em rơi lửa thật vàng.


Lời thỉnh cầu chiều

Như chiều buông con nước đang lên
Ráng ta lời nhắn gửi
Chiều ơi! chiều rơi rơi chậm lại
Cho ta níu lảnh lót tiếng cười

Chiều sưởi ấm cánh đồng ta mùa đầu gặt hái
Ly ly trắng ngút mắt tìm
Khoảng trời âm âm chưa lọt
xuân chiều

Ta biết chiều gượng nắng vậy thôi
Dẫu óng chiều mật rót
Không che nổi chiều nhịp đập
Có biết chiều chiều dựng xé
cơn dông

Nhớ lay xa chiều phía cháy lòng
Ngơ ngác biết ta khờ dại
Ta ru trong veo mắt chiều ngoái lại
Và ngồi nghịch cát nói một mình
Chiều đừng lấp cát dấu lời ta

Lời thỉnh cầu!
Chiều ngưng ngưng trôi
Chiều hãy nghiêng trao cho ta lời báu vật.
                                Ngày thơ Việt Nam 2004


Không tên số 6

Ta gieo em trót lời đầu năm
Rung khẽ chuông niệm cầu màu hoàng yến
Lởn vởn hoa khôi và tri âm
Như những dãy nến cung điện
Soi vào em chiếc nhẫn khoe ngón tay ngà

Ta tin ta lấp kẽ hở chói loà
Tuổi vút lên không chối từ âm thầm nghiệt ngã
Lời nói thánh đường hoa trái
Trang sức một thời, nhưng thua cỏ vẫn xanh

Em ngân nốt trầm cao thượng
Lời đào thắm cám dỗ mùa xuân
Trải thảm phong trần
Để nhìn tim em phập phồng
                                   vào lễ hội

Em đi đâu vời vợi?

Ngụp lặn chiêm bao thấy em về
                                   vào tranh
Em vương miện ta mai sau không đổi khác


HOÀNG QUÝ

Và...
         Những khoảnh khắc


Mẹ sinh tôi
Tháng 3 rét nàng Bân tái tàu lá cọ
Chim chiềng chiềng tha trái gắm xanh
Quả sim dại chưa tới mùa ngậm mật
Và hoa lau bạc trắng con đường...

Tôi khôn lớn bởi xanh xao của mẹ
Túm măng bòn, lọn sắn, mớ rau môn
Câu mẹ hát xót cả miền che chở
Cái cò...
Là...
Cái cò con!

Em có biết tôi tuổi vừa lẫm chẫm
Mới thạo gọi cha ơi, cha đã đi rồi
Anh tôi mất ở Điện Biên tháng năm mùng bảy
Cha theo anh, bỏ tôi lại trên đời

Rồi năm tháng với rất nhiều dữ dội
Tôi lớn vội vàng như không thể thiếu niên
Tổ quốc lại một phen binh lửa
Tôi ba lô con cóc lên đường

Tôi đã đến nhiều nẻo đường xa lắm
Đã đợi thư nhà bên những hút bom
Đã đào huyệt chôn nhiều đồng đội
Đã sốt rét rừng, đã đói muốn điên lên
Những khi ấy gương mặt người rất thật
Gương mặt người như lửa thắp từng đêm
Bao trai gái muôn miền tụ lại
Anh trai Tày hát với chị Kiên Giang
Vài viên ký ninh xẻ làm mấy nửa
Mong nhau lui cơn sốt trong rừng
Bi đông nước chia từng ngụm nhỏ
Lá trung quân biếc ở trong hồn...

Trở lại quê trong một ngày rất nắng
Chả có mấy nhà vắng chiếc khăn tang
Bè bạn cũ chỉ còn lác đác
Không may mắn như tôi, họ nằm lại chiến trường!

Những đám trẻ rủ nhau ra thành phố
Mắt tròn to ít nhớ, nhiều quên
Có lớp người sáng trưng như vàng khối
Và lớp người như chẳng hề quen

Em có biết bây giờ tôi rất lạ
Tôi hay buồn, hay cáu rất vu vơ
Cơn sốt rét từ lâu không sốt lại
Sao đêm đêm cái lạnh cứ theo về
Em có biết giờ thì tôi đã khác
Chán mặt mình tôi giấu mặt vào đêm
Tôi nhang nhác con thò lò hai mặt
Mặt ngửa vung vinh
Mặt sấp ăn tiền

Những khoảnh khắc đời người, khoảnh khắc
Ác - Thiện, vinh hư, giả ảo, bon chen
Tháng tôi sinh
Rét nàng Bân tái tàu lá cọ!
Và lau kia... bạc trắng con đương
                                                2003


HOÀNG NIÊN

Nước mắt

Nước mắt chảy ra
Nước mắt chảy vào
Chảy ra chát mặn
Chảy vào đắng thay!
Chảy ra mưa gội gió bay
Chảy vào nuốt hết những ngày bão giông
                                                              1/2002


Bóng

Phía trước sáng ngọn đèn
Phía sau lẻ loi bóng
Mấy ai để ý bao giờ?
Mải đọc báo làm thơ
Rượu nhấp tan vào máu
Quờ cổ chai lạnh khô
Phía trước đèn thêm sáng
Còn chữ chảy qua hàng
Khuya khoắt không ai thấy
Bóng biết gửi hồn sang.
                                                9/2003

(182/04-04)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.

  • Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong

  • ...Ai khao khát ngủ trên đỉnh                                         Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...

  • LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng  ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm”  có đúng vậy không.                                                                                           SH.

  • Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.

  • I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ

  • Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy

  • ...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...

  • Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng

  • Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ

  • Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao

  • ...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...

  • Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ   Cuối sông lơ đãng rượu như mình

  • Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu

  • những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần