Trần Huê - Thảo Thư - Phan Văn Chương - Nguyễn Trọng Lĩnh - Hà Phi Phượng - Trần Thanh Thoa - Lê Viết Xuân
Tác phẩm "Hoa chuối" (Acrylic, 70cm x 70cm) của họa sỹ Hoàng Phúc Quý
TRẦN HUÊ
Cuộc đời dòng sông
làm mẹ bao mùa
Cuộc đời dòng sông làm mẹ bao mùa
Mùa thứ nhất
xuân đầu tiên sông êm dải lụa.
Mùa thứ hai
Gió mang cơn gió nồm Nam
Mùa thứ ba
Đục ngầu lũ cuốn
Mùa thứ tư
Sông buốt giá bàn chân
Sâu đến mấy tầng đời sông không thể kể hết cho ai
Kể cả chính nông sâu hay vỗ bờ theo triều lên bến vắng
Cuộc đời dòng sông
Ru giấc ngủ phù sa
Đất mới đựng ngôi nhà bên trong nụ hôn mở mắt
Tiếng khóc cất lên sau chín tháng
Đời sông
Phẳng lì đời sông bão táp
viết lên nét chữ nghìn năm
Đời sông không một lần trang điểm
Chỉ rửa sạch mọi ưu tư
Chỉ ngọt lành mía mật
Tu hú cất lên
Soi khuôn mặt mình
Tiếng gáy cất giấu vào đời sông
Vỗ cánh về nơi con nước
Những chú cá mở mắt
Câu thơ mắc cạn
Câu thơ thả cần câu để không làm mồi con cá
Chỉ kể với bao mùa đời gánh nặng dòng sông.
THẢO THƯ
Phía sau vòm lá
Có mùa hạ thâm u
trốn sau vòm nắng lá
Tôi có thể nói với em
một bí mật
được không?
Tôi có thể nói với em
nỗi hoang mang lạc mẹ
cánh đồng chiều mang mang tiếng hú
những cơn mưa trùng trùng
dòng sông nước xiết
bãi cát trơ lòng
hay có khi chỉ là
một con giun
chụt lại
trước hơi lạnh lưỡi cày
Làm sao tôi nói hết
làm sao em thấu được
nên tôi đã vô hình
nên em xanh nõn
Có con nhện
chăng tơ
giữa hai chiếc lá
lặng thinh
PHAN VĂN CHƯƠNG
Cao nguyên đá
Lưỡi đá lởm chởm dựng ngược bên trời
mây trắng
chen ngựa trắng
chở khát khao một vòng ôm chợ tình Khau Vai
thẳm xa tiếng vọng ngựa hí
ngược dốc
lốc cốc
nhịp núi
nàng đội chiếc mũ thổ cẩm
hàng tua rua sắc màu buông thõng
bóng chiều chín mẫy
cong cong hẻm vực Mã Pí Lèng
mùi thắng cố
ruộng bậc thang
trôn ốc
chon von
ngôi nhà như một chấm mơ hồ
môi hoa
tam giác mạch
cao nguyên bầu rượu nóng ran
muốn vít cần nhưng sợ thiếu mấy tháng mấy ngày
ngược dốc cao nguyên đá Đồng Văn vịn theo
tiếng khèn A Páo
mù say say
lò say say ngày trở lại
Thẩm Mã đèo.
NGUYỄN TRỌNG LĨNH
Chiếc bóng thời gian
Tôi vẽ nét cọ hồn nhiên lên chiếc bóng thời gian
cánh diều chao nghiêng cánh đồng nắng mật
quạ liếc mỏ sừng trâu săm se mồi bắt
cọ cựa nhột mình lất phất mưa rơi
đám chúng tôi còn đá bóng rơm ướt như chuột lột phả cười
chiếc bóng xanh lúa thì con gái
mỗi ngày trổ một hoa tươi
rôm rả khoảng đời
Tôi vẽ hình em lên chiếc bóng thời gian
nét cọ li tâm giữa một hình một bóng
cánh phượng hồng rơi chia đôi bờ mặt phẳng
một nửa thương thầm một nửa nhớ xa xăm
chẳng biết từ lúc nào em hóa áo thời gian
choàng vào tôi vô hình không mà có
đã hơn một lần tôi dằn lòng cởi bỏ
nét cọ run run bối rối vô cùng
Tôi vẽ bóng tôi lên chiếc bóng thời gian
mang tất cả hình hài cây ký ức
những mùa không chắc lép
ngọt đắng nảy mầm trên nhánh rêu phong
HÀ PHI PHƯỢNG
Thắp
Thắp lên một niềm tin
trong đêm mảnh nến cháy
mùi thảo mộc ân cần can vết gãy
Thắp lên một bình minh
tiếng nước reo vườn thơm
cánh hồng thấm nắng mới
rung rinh hạt chữ
giọt mồ hôi sau vầng tóc của anh...
Thắp lên một vòm xanh
bằng nhiều màu không xanh
lặng lẽ nỗi niềm
lá mục.
TRẦN THANH THOA
Giấc giao mùa…
Bầy sẻ nâu chở mùa về hiên cũ
Trăng cuối chiều ru khẽ ngọn hoa lau
Miền cỏ thơm đôi cánh chuồn bay lạc
Phải chăng gió vừa ngân khúc giao mùa?
Sương lạnh vương bước ai về thổn thức
Con ngõ dài đã rợp tím sầu đông
Phía sa mù tiếng gà buông lặng lẽ
Sợi khói đồng buộc lưng gió du miên
Ngang vườn cũ nghe ấu thơ vẫy gọi
Tiếng chim trời thầm hót lời nhớ thương
Mẹ gánh chiều qua những triền hoa nở
Đổ đầy hương trong giấc mộng giao mùa
Mắt hoàng hôn vỡ giọt mưa thánh thót
Thềm giếng rêu thăm thẳm tiếng vục gầu
Phiến sương loang màu bể dâu tóc mẹ
Hoa khế rụng trên cánh gió chiêm bao…
LÊ VIẾT XUÂN
Về nơi ước hẹn
Về thiền viện Trúc Lâm Bạch Mã
Sáng mùa thu nắng tỏa xanh trời
Lắng xanh trong êm ả Hồ Truồi
Nơi sơn thủy, đất trời gặp gỡ
Nơi một thời cam go, gian khổ
Lối mòn nào còn dấu chân anh
Ơi những người chiến sĩ vô danh
Nghe mát lành căng tràn rừng thở
Con đò nối đôi bờ thương nhớ
Chở vui buồn năm tháng lặng trôi
Chỉ Hồ Truồi mới biết mà thôi
Nước lách chách mạn đò tâm sự
Tiếng chim gù vòm xanh tình tự
Nâng bước chân từng bậc đá cửa thiền
Một khoảng trời quá đỗi bình yên
Hương hoa cỏ ngọt ngào lan mãi
Nắm tay em, đất trời gần lại
Lòng dịu êm, lằng lặng mây trôi
Đắm đuối xanh sắc nước Hồ Truồi
Mang theo về, bài thơ nơi ước hẹn.
(TCSH48SDB/03-2023)
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá