Thơ Sông Hương 03SDB-2023

15:56 20/04/2023


Trần Huê - Thảo Thư - Phan Văn Chương - Nguyễn Trọng Lĩnh - Hà Phi Phượng - Trần Thanh Thoa - Lê Viết Xuân

Tác phẩm "Hoa chuối" (Acrylic, 70cm x 70cm) của họa sỹ Hoàng Phúc Quý

TRẦN HUÊ

Cuộc đời dòng sông
làm mẹ bao mùa


Cuộc đời dòng sông làm mẹ bao mùa
Mùa thứ nhất
xuân đầu tiên sông êm dải lụa.
Mùa thứ hai
Gió mang cơn gió nồm Nam
Mùa thứ ba
Đục ngầu  cuốn
Mùa thứ 
Sông buốt giá bàn chân
Sâu đến mấy tầng đời sông không thể kể hết cho ai
Kể cả chính nông sâu hay vỗ bờ theo triều lên bến vắng
Cuộc đời dòng sông
Ru giấc ngủ phù sa
Đất mới đựng ngôi nhà bên trong nụ hôn mở mắt
Tiếng khóc cất lên sau chín tháng
Đời sông
Phẳng  đời sông bão táp
viết lên nét chữ nghìn năm
Đời sông không một lần trang điểm
Chỉ rửa sạch mọi ưu 
Chỉ ngọt lành mía mật
Tu  cất lên
Soi khuôn mặt mình
Tiếng gáy cất giấu vào đời sông
Vỗ cánh về nơi con nước
Những chú  mở mắt
Câu thơ mắc cạn
Câu thơ thả cần câu để không làm mồi con 
Chỉ kể với bao mùa đời gánh nặng dòng sông.



THẢO THƯ

Phía sau vòm lá

 mùa hạ thâm u
trốn sau vòm nắng 

Tôi  thể nói với em
một  mật
được không?

Tôi  thể nói với em
nỗi hoang mang lạc mẹ
cánh đồng chiều mang mang tiếng 
những cơn mưa trùng trùng
dòng sông nước xiết
bãi cát trơ lòng
hay  khi chỉ 
một con giun
        chụt lại
                trước hơi lạnh lưỡi cày

Làm sao tôi nói hết
làm sao em thấu được
nên tôi đã  hình
nên em xanh nõn

 con nhện
         chăng 
             giữa hai chiếc 
                           lặng thinh



PHAN VĂN CHƯƠNG

Cao nguyên đá

Lưỡi đá lởm chởm dựng ngược bên trời
mây trắng
chen ngựa trắng
chở khát khao một vòng ôm chợ tình Khau Vai

thẳm xa tiếng vọng ngựa 
ngược dốc
lốc cốc
nhịp núi

nàng đội chiếc  thổ cẩm
hàng tua rua sắc màu buông thõng
bóng chiều chín mẫy
cong cong hẻm vực   Lèng
mùi thắng cố

ruộng bậc thang
trôn ốc
chon von
ngôi nhà như một chấm  hồ

môi hoa
tam giác mạch
cao nguyên bầu rượu nóng ran
muốn vít cần nhưng sợ thiếu mấy tháng mấy ngày

ngược dốc cao nguyên đá Đồng Văn vịn theo
tiếng khèn A Páo
 say say
 say say ngày trở lại
Thẩm  đèo.



NGUYỄN TRỌNG LĨNH

Chiếc bóng thời gian

Tôi vẽ nét cọ hồn nhiên lên chiếc bóng thời gian
cánh diều chao nghiêng cánh đồng nắng mật
quạ liếc mỏ sừng trâu săm se mồi bắt
cọ cựa nhột mình lất phất mưa rơi
đám chúng tôi còn đá bóng rơm ướt như chuột lột phả cười
chiếc bóng xanh lúa thì con gái
mỗi ngày trổ một hoa tươi
rôm rả khoảng đời

Tôi vẽ hình em lên chiếc bóng thời gian
nét cọ li tâm giữa một hình một bóng
cánh phượng hồng rơi chia đôi bờ mặt phẳng
một nửa thương thầm một nửa nhớ xa xăm
chẳng biết từ lúc nào em hóa áo thời gian
choàng vào tôi  hình không  
đã hơn một lần tôi dằn lòng cởi bỏ
nét cọ run run bối rối  cùng

Tôi vẽ bóng tôi lên chiếc bóng thời gian
mang tất cả hình hài cây  ức
những mùa không chắc lép
ngọt đắng nảy mầm trên nhánh rêu phong



HÀ PHI PHƯỢNG

Thắp

Thắp lên một niềm tin
trong đêm mảnh nến cháy
mùi thảo mộc ân cần can vết gãy

Thắp lên một bình minh
tiếng nước reo vườn thơm
cánh hồng thấm nắng mới
rung rinh hạt chữ
giọt mồ hôi sau vầng tóc của anh...

Thắp lên một vòm xanh
bằng nhiều màu không xanh
lặng lẽ nỗi niềm
 mục.



TRẦN THANH THOA

Giấc giao mùa…

Bầy sẻ nâu chở mùa về hiên 
Trăng cuối chiều ru khẽ ngọn hoa lau
Miền cỏ thơm đôi cánh chuồn bay lạc
Phải chăng gió vừa ngân khúc giao mùa?

Sương lạnh vương bước ai về thổn thức
Con ngõ dài đã rợp tím sầu đông
Phía sa  tiếng  buông lặng lẽ
Sợi khói đồng buộc lưng gió du miên

Ngang vườn  nghe ấu thơ vẫy gọi
Tiếng chim trời thầm hót lời nhớ thương
Mẹ gánh chiều qua những triền hoa nở
Đổ đầy hương trong giấc mộng giao mùa

Mắt hoàng hôn vỡ giọt mưa thánh thót
Thềm giếng rêu thăm thẳm tiếng vục gầu
Phiến sương loang màu bể dâu tóc mẹ
Hoa khế rụng trên cánh gió chiêm bao…



 VIẾT XUÂN

Về nơi ước hẹn

Về thiền viện Trúc Lâm Bạch 
Sáng mùa thu nắng tỏa xanh trời
Lắng xanh trong êm  Hồ Truồi
Nơi sơn thủy, đất trời gặp gỡ

Nơi một thời cam go, gian khổ
Lối mòn nào còn dấu chân anh
Ơi những người chiến   danh
Nghe mát lành căng tràn rừng thở

Con đò nối đôi bờ thương nhớ
Chở vui buồn năm tháng lặng trôi
Chỉ Hồ Truồi mới biết  thôi
Nước lách chách mạn đò tâm sự

Tiếng chim  vòm xanh tình tự
Nâng bước chân từng bậc đá cửa thiền
Một khoảng trời quá đỗi bình yên
Hương hoa cỏ ngọt ngào lan mãi

Nắm tay em, đất trời gần lại
Lòng dịu êm, lằng lặng mây trôi
Đắm đuối xanh sắc nước Hồ Truồi
Mang theo về, bài thơ nơi ước hẹn.

(TCSH48SDB/03-2023)
 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng

  • Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông  Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện

  • Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội

  • Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê

  • Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề

  • Ba bông hoa mang đêm phi qua                                             vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông

  • Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội

  • Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.

  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...

  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...